Chương 505: "Đối diện với Dương Kiến Đức, ta không dám phân tâm!"
Binh sát tản ra, Trọng Huyền Thắng cầm lấy cái đầu mà hắn ta đã dứt khoát xé rách xuống từ trên chiếc cổ kia của Kỷ Thừa, sau đó xoay người nhìn xung quanh.
Năm ngàn quân lính Thu Sát ban đầu dẫn đi, hiện giờ cũng chỉ còn bảy trăm người còn sống.
Trọng Huyền Thắng đã lập được đại công với trận chém tướng đoạt cờ này.
Nhưng đã có đến bốn ngàn ba trăm quân sĩ tỉnh nhuệ của Thu Sát Quân mà hắn ta đích thân dẫn đi đã tử trận trên con đường xông pha ấy.
Đó chính là cái mà người ta gọi là nhất tướng công thành vạn cốt khô!
Trọng Huyền Thắng cũng không có thời giờ để thương cảm, hắn ta bay vọt lên không trung, giơ cao cái đầu của lão tướng hét lớn: "Bản bộ chém tướng! Kỷ Thừa đã chết!"
Thu Sát Quân còn sống ở gần tướng đài đồng loạt hét: "Chém tướng!"
Lá cờ màu thiên thanh đã nghiêng đổ trên tướng đài, Khương Vọng cầm lá chiến kỳ này lên, huơ nó giữa không trung: "Ta đã đoạt cờ!"
Nhóm binh sĩ lại đồng thanh hô: "Đoạt cờ!"
Trên chiến trường, khí thế của quân sĩ Dương Quốc như rơi xuống đáy vực.
Các tướng sĩ Dương quân muốn liều chết xông về cứu viện tướng đài của bên mình kia vào giờ phút này cũng đã mất đi mục tiêu.
Đúng lúc này, phía sau đội quân bất chợt vang lên một tiếng hét dữ dội.
"Ý chí của Kỷ lão tướng quân vẫn trường tồn! Người Dương Quốc! Hãy theo Dương Kiến Đức ta tấn công!"
"Trong trận chiến này, Dương Kiến Đức ta nguyện chết xông lên !"
Đại quân Dương Quốc vốn đang trên đà tan rã, sau khi nghe tiếng hét này bỗng hồi phục trở lại: "Nguyện chết xông lên!"
Khi lá cờ màu thiên thanh đó rơi xuống, Dương Kiến Đức đã im lặng nhìn nó.
Ông ta đã im lặng chờ đợi rất lâu, nhưng Trọng Huyền Trử Lương không cho ông ta bất cứ cơ hội nào.
Ông ta im lặng nhìn tướng sĩ Dương Quốc chém giết đẫm máu, bốn năm người mới hạ được một quân Thu Sát.
Ông ta nhìn thấy quân trận kia xông vào quân trận của mình, cũng nhìn thấy sự lao lên điên cuồng ở gần tướng đài.
Thấy hai bên đều toát ra ý chí chiến đấu vô cùng kiên cường.
Ông ta còn nhìn thấy lão tướng Kỷ Thừa tiếp dẫn tinh quang Bạch Hổ Thánh Lâu —— ông ta biết rõ chuyện của Kỷ Thừa, trong Tứ Thánh Lâu, trừ Bạch Hổ Lâu này ra thì tỉnh quang của những cái còn lại đã sớm tắt rụi, ngay cả liên lạc cũng không còn.
Đã qua nhiều năm như vậy, tại sao mạnh như Kỷ Thừa vẫn không thể tiến vào Thần Lâm, người khác thì nói là bởi vì Kỷ Thừa đã già rồi, nhưng sao ông ta lại không biết đó là do cường giả của Tề Quốc đã âm thầm cần trở nhiều lần chứ?
Kỷ Thừa một đời vì nước, vậy mà Dương Quốc của ông ta lại không thể bảo vệ được vị tướng quân danh tiếng lẫy lừng này.
Từ một thiếu niên hào hoa phong nhã đến tóc trắng bạc đầu như vậy, chỉ có Dương Quốc nợ Kỳ Thừa, chứ Kỷ Thừa chưa từng nợ Dương Quốc.
Ông ta trơ mắt nhìn cả nhà Kỷ Thừa diệt vong, từ con đến cháu, đến cả bản thân Kỷ Thừa.
Cuối cùng còn nhìn thấy chiến kỳ màu thiên thanh đại diện cho Thiên Hùng Kỷ thị kia đổ xuống.
Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Điển gần như đã ăn mòn tình cảm của ông ta rồi.
Nhưng không hiểu sao, lúc này ông ta lại cảm thấy đau lòng!
Đau thấu tâm can!
Dương Kiến Đức thúc chiến mã.
Ông ta điên cuồng thúc.
Mấy con ngựa quý vốn có thực lực của yêu thú này căn bản không thể đáp ứng được tâm tình của ông ta.
Ông ta bay vọt lên.
Không tự xưng vương.
Không lấy thân phận là một quốc chủ.
Mà chỉ lấy thân phận là một người Dương Quốc dẫn quân xung phong.
Đi theo ông ta chính là một vạn binh lính đã tự nguyện tận lực vì nước của thành Thương Phong.
Bọn họ như một dòng thác cuốn qua chiến trường, kéo những tướng sĩ Dương Quốc đang hoang mang lo sợ khôi phục lại thế cục vừa tan rã.
Ông ta là quốc chủ của Dương Quốc, vì vậy lúc đất nước cần ông ta phải là người liều chết chiến đấu đầu tiên.
Mà lúc này, trên tướng đài của Thu Sát Quân, Trọng Huyền Trử Lương giữ thế đã lâu bước mạnh lên phía trước.
"Vì sao ta lại không chỉ huy quyết đấu với Kỷ Thừa?"
"Vì Dương Kiến Đức đang nghỉ ngơi dưỡng sức, ta cũng thế !"
"Đối diện với Dương Kiến Đức, ta không dám phân tâm!"
"Nhưng hắn thì đã phân tâm rồi!"
Trọng Huyền Trử Lương cũng không phóng ngựa, trực tiếp rời khỏi tướng đài, đạp không mà lên.
"Các tướng sĩ nghe lệnh!"
Ông ta lấy ra đao Cắt Thọ hình dáng hung tợn, hét lớn: "Một đất nước nhỏ bé mà dám xúc phạm thiên uy! Đi theo ta giết chết quân phản nghịch này!"
Một vạn thân quân bản bộ theo sát phía sau, tất cả đều tập trung tỉnh thần vào chiến trường.
Nhìn từ toàn bộ chiến cục, Dương Kiến Đức dẫn quân từ phía sau Dương quân gia nhập vào trận địa.
Còn Trọng Huyền Trử Lương thì trực tiếp đánh đến từ trong vị trí của Tề quân.
Vì lúc này chiến trường chính đã tập trung ở vị trí của quân đội của Dương Quốc, gần như là ở đoạn phía sau đội quân.
Nên trận tuyến của Thu Sát Quân cũng đã đẩy đến đây.
Nói cách khác, Dương quân đã bước vào đường cùng!
Đây sẽ là lần tấn công cuối cùng.
Hai bên đều cực kỳ hiểu rõ chuyện này.
Trừ khi Dương Kiến Đức có thể xung trận đánh bại được Trọng Huyền Trử Lương trong một lần.
Nhưng việc này khó khăn đến mức nào chứ?
Trên chiến trường, đôi khi chỉ là so xem ai kiên nhẫn hơn mà thôi.
Nếu Dương Kiến Đức kiên nhẫn thì có lẽ sẽ không thua Trọng Huyền Trử Lương, nhưng thế cục bây giờ đã không cho phép ông ta đợi thêm nữa.
Có khi còn chưa đợi được đến lúc Thu Sát Quân thương vong và Trọng Huyền Trử Lương không thể nào tránh né nữa thì đại quân Dương Quốc đã sụp đổ trước rồi.
Ông ta chỉ có thể dẫn quân xuất phát trước.
Nhưng Trọng Huyền Trử Lương xuất phát sau mà lại tới trước.
Bởi vì tố chất của quân sĩ hai bên hoàn toàn khác nhau, Dương quân vốn đã không bằng Tề quân, huống hồ đội quân Dương Kiến Đức dẫn theo chỉ là một đám binh lính hỗn tạp, còn binh lính của Trọng Huyền Trử Lương lại là một trong những nhánh quân tỉnh nhuệ nhất.
Hai nhánh quân sinh lực bừng bừng chạm trán ở sau tướng đài của Kỷ Thừa... chém giết lẫn sau!
Dù là ta hay địch đều không ai có thể hiểu được vì sao Dương Kiến Đức lại tự mình dẫn theo một vạn binh lộn xộn này.
Hoặc có thể là vì Dương quân yếu thế, tỉnh binh không đủ nên phải đưa cho Kỷ Thừa đội binh tốt nhất. Còn Dương Kiến Đức tự tin vào năng lực dụng binh của mình nên không cần phải sử dụng cường binh.