Chương 506: Nhất tướng công thành vạn cốt khô
Trước khi tiếp chiến, Trọng Huyền Trử Lương cũng đã nghĩ như vậy.
Nhưng mà Dương Kiến Đức dám năm lần bảy lượt khiêu chiến với Trọng Huyền Trử Lương chắc chắn là vì ông ta có khí khiến mình tự tin đến vậy.
Cái khiến ông ta tự tin chính là tuyệt thế ma công được kế thừa từ tổ tiên ma đạo xa xưa, Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công!
Trước khi tiếp chiến, trên người Dương Kiến Đức còn được bao phủ bởi kim quang của Đại Nhật Kim Diễm Quyết - bí điển của Dương thị, nhìn rất uy nghiêm rực rỡ.
Nhưng cái khiến người ta khiếp sợ là, chỉ trong nháy mắt sau khi tiếp chiến, một vạn chiến binh đi theo Dương Kiến Đức liều chết xông lên kia, toàn bộ thân thể của họ đều dấy lên huyết diễm!
Vì Dương Huyền Sách ở thành Thương Phong tuy có hơi ồn ào nhưng rất được lòng mọi người. Nên cuộc sống của người dân trong thành vực này không giống nơi khác, sự ủng hộ đối với triều đình Dương Quốc cũng mạnh mẽ hơn những thành khác.
Những nghĩa quân xuất thân từ thành Thương Phong này vì lòng đồng cảm với quốc sự mà đến đây.
Việc được Dương Kiến Đức thu nhận làm thân binh, đưa về dưới trướng của mình cũng khiến bọn họ cảm thấy vinh dự.
Trước khi ra trận bọn họ được phát bùa chú, mặc dù không biết công dụng của nó nhưng lúc nào cũng để bên người.
Dương Kiến Đức đã dạy bọn họ những vị trí đứng đơn giản, tuy không rõ tác dụng nhưng bọn họ đều chăm chỉ học thuộc lòng.
Nhưng bọn họ lại không thể ngờ rằng, đây là bùa đòi mạng!
Một vạn chiến binh đồng loạt dấy lên huyết diễm, trong phút chốc đã bị thiêu cháy trong huyết diễm, không còn một mảnh xương.
Sau đó, từng đám huyết diễm tiến vào trong cơ thể của Dương Kiến Đức, nhuộm cả người ông ta thành huyết sắc.
Kim quang trên cơ thể biến thành huyết quang, đức quang chuyển thành ác quang!
Cả chiến trường yên lặng trong giây lát.
Dương Kiến Đức hét lớn: "Những ân huệ lang của Dương Quốc (1) ta đã lấy thân quyên quốc, giúp ta hoàn thành thần công!"
(Những nam nhi có ơn lớn với Dương Quốc.
"Dương Kiến Đức ta nhất định lấy chết bảo vệ tổ quốc, khiến anh hùng minh mục!"
(Minh mục RB: thường ám chỉ việc không có gì phải lo lắng khi chết.)
Nói hổ thẹn không hẳn là không có, mà nói hung ác cũng chưa chắc đã sai.
Nhưng Dương Kiến Đức biết rõ, từ sau khi Thiên Hùng quân bị hủy diệt, mình không còn lựa còn nào khác!
Về việc Tể Quốc âm thầm xâm nhập Dương Quốc, ông ta đã sớm lo lắng từ rất lâu, tất cả những nỗ lực ông ta bỏ ra cũng chỉ là để gắng gượng giữ vững xã tắc Dương Quốc mà thôi.
Ông ta đã sớm nhìn ra mọi chuyện!
Tề Quốc nổi dậy chính là tai họa lớn của Dương Quốc.
Mà sinh ra làm quốc chủ của Dương Quốc, đầy mưu lược và tài năng lại chính là bất hạnh lớn nhất của Dương Kiến Đức.
Bên cạnh một cây đại thụ cao chót vót, không có không gian cho cây cỏ khác sinh trưởng, không có nắng mà cũng chẳng có nước.
Ông ta tu luyện Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công cũng là chuyện bất đắc dĩ, vì đây chính là hy vọng duy nhất.
Nếu sinh ra trong thời Đông vực loạn lạc, Dương Kiến Đức tự tin mình sẽ là vị vua có trí lược kiệt xuất. Nếu sinh ra trong gia đình bình thường, ông ta cũng có thể là một cường giả một đời cùng cực tu hành đến cùng.
Nhưng ông ta lại sinh ra vào giờ này phút này của Đông vực, ra đời vào giờ này phút này của Dương Quốc.
Tiếp tục kế vị đời thứ hai mươi bảy, đảm đương xã tắc trên vai.
Ông ta không có lựa chọn.
Ông ta đã tự nói với bản thân rất nhiều lần rằng ông ta không có lựa chọn!
Vì vậy ông ta mới có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm diệt sạch quan hệ huyết thống.
Vì vậy ông ta mới có thể ngồi nhìn cái chết của Kỷ Thừa —— người đã từng dạy ông ta giương cung, đã từng dạy ông ta dụng binh.
Chuyện đã tới nước này, có giết thêm một vạn nghĩa sĩ cũng không chẳng có gì là nên hay không nên nữa rồi.
Nếu chết ở đây, tất cả sẽ kết thúc. Còn nếu có thể chém Trọng Huyền Trử Lương, lật ngược tình thế của trận chiến này, thì cái gì cũng có thể thanh minh được.
Từ xưa đến nay, thành giả vi vương bại giả khấu, nhất tướng công thành vạn cốt khô!
(nhất tướng công thành vạn cốt khô: thắng làm vua thua làm giặc, tướng sĩ muốn lập công đều phải trả giá bằng vạn bộ xương khô của binh lính)
Lo sợ, nghỉ hoặc cũng được mà sợ hãi thì cũng thế.
Đến lúc này, đối với những binh lính Dương Quốc còn sống mà nói.
Chỉ cần Dương Kiến Đức vẫn nguyện ý cho bọn họ một lý do thì bọn họ cũng chỉ có thể tin tưởng ông ta.
Lúc con người ta chết đuối thì ngay cả một cọng cỏ cũng muốn giữ chặt, cho dù biết rõ nó chẳng thể cứu nổi mạng mình!
Trên chiến trường, thế trận của Dương quân vốn đã tan tác, tất cả mọi người đều vô tình hoặc cố ý quan sát cuộc chiến giữa hai cao thủ.
Nhìn Dương Kiến Đức hút hết toàn bộ sương máu, trên thân đỏ màu máu, gào thét xông về phía trước, thẳng đến vị trí của Trọng Huyền Trử Lương.
Biểu cảm của Trọng Huyền Trử Lương trở nên nghiêm túc trước nay chưa từng thấy.
"Uống rượu độc giải khát"
Ông ta nói như vậy nhưng không hề khinh địch. Ngược lại lùi về trong trận, trực tiếp ngưng tụ binh sát vạn người, va chạm với Dương Kiến Đức.
Chỉ thấy binh lính của Trọng Huyền Trử Lương bày trận, lực lượng binh sát như long xà lên xuống, dây dưa cắn xé lẫn nhau, cuối cùng dưới sự khống chế của Trọng Huyền Trử Lương hình thành một nắm tay khổng lồ, đập về phía Dương Kiến Đức.
Mà Dương Kiến Đức đang được bao phủ giữa làn sương máu lại đưa quyền trực tiếp đón đỡ đòn này.
Ẩm!
Song quyền va chạm, dù thoáng qua có về phân chia mạnh yếu rõ ràng nhưng mà sau khi va chạm, cả hai bên đều dừng lại một lúc.
Binh sát phía sau quân trận thoáng di chuyển, mái tóc dài của Dương Kiến Đức rối tung, vậy mà lại cân sức cân tài.
"Quốc quân thần uy!" Có tướng lĩnh Dương quân khản giọng gầm lên.
Song quyền địch vạn quân!