Chương 509: Thu hữu tam sát
Ba mươi năm trôi qua trong nháy mắt, sinh tử như mây khói.
Bao nhiêu chuyện cũ, vinh quang, kiêu ngạo, tình nghĩa, đều bị dòng sông thời gian vùi lấp.
Bậc nhân vật như Trọng Huyền Trử Lương, sẽ không để cho bản thân có quá nhiều thời gian để hoài niệm.
Ông chỉ hơi hoảng thần một chút rồi liền lập tức bày quân trận, đưa tay bắt lấy thủ cấp của Dương Kiến Đức đang bay đến. Một tay cầm lấy tóc, giơ cao đầu của ông ta lên.
"Dương Kiến Đức đã chết!"
Tiếng vang vọng khắp chiến trường.
"Dương Kiến Đức đã chết!" "Dương Kiến Đức đã chết!" "Dương Kiến Đức đã chết!
Tề quân lớn tiếng lặp lại.
Đại quân Dương Quốc trong nháy mắt trở nên suy sụp, không còn một chút sức phòng ngự.
Quân sĩ Thu Sát Quân xung phong chém giết không chút cố kị, giết người như cắt cỏ.
Thương vong nhiều nhất trên chiến trường bình thường đều xảy ra sau khi đã phân rõ thắng bại. Con số giết chóc lớn nhất thường sẽ xảy ra lúc đang đuổi giết.
Vô số sĩ tốt Dương quân vứt bỏ vũ khí, cởi giáp đầu hàng, quỳ xuống xin tha. Vô số quân sĩ Dương quân chạy trốn tứ phía.
Sau khi đã phân rõ thắng thua, binh lính bên thắng phóng túng giết chóc quả thật đã là quy tắc ẩn trong rất nhiều cuộc chiến tranh.
Dù sao thì vừa mới chém giết lẫn nhau, vô số đồng đội đã chiến tử, thù hận của bản thân lúc bên bờ vực sinh tử cũng cần được giải tỏa, áp lực cũng cần được phóng thích.
Nhưng thường thì thời gian này sẽ không quá dài.
Sau khi phần lớn quân sĩ Dương Quốc bị đánh tơi bời, liền gắt gao vùi đầu trên mặt đất, hy vọng có thể may mắn vượt qua khoảng thời gian giết chóc này.
Nhưng mà Trọng Huyền Trử Lương lại giơ cao đầu của Dương Kiến Đức, nói: "Phàm những người tham gia trận chiến này, chống lại thiên binh của Đại Tề ta, bất luận có đầu hàng hay không đều giết sạch!"
Trực tiếp ra lệnh đồ sát!
Có những quân sĩ Dương quân đang quỳ rạp trên đất kinh hoàng đứng dậy, liền lập tức bị chém bay đầu, một lần nữa ngã xuống đất.
Có những binh sĩ Dương quân vừa mới bỏ binh khí xuống, vẫn chưa kịp phần ứng đã liền bị một thanh chiến đao cắt đứt cổ họng.
Hoảng sợ, tán loạn, binh lính Dương Quốc vốn dĩ không phải là đối thủ với binh lính Thu Sát Quân, lúc này lại càng không có khả năng phản kháng.
Giết người như cắt cỏ, từng đoàn từng đoàn ngã xuống đất.
Một cuộc đại tiệc chém giết đã được bắt đầu.
"Đại soái, không thể! Đại soái, tuyệt đối không thể được!"
Ổ một nơi gần chiến trường, một văn sĩ lớn tuổi phi thân đến đây, cầu khẩu Trọng Huyền Trử Lương từ xa.
"Trận chiến này đã phân rõ thắng thua, đại soái tội gì phải giết chóc thêm nữa, tăng thêm tiếng xấu?"
Lập tức liền có tướng lĩnh nâng đao muốn tiến lên.
Nhưng Trọng Huyền Trử Lương chỉ khoát tay cản lại: "Để cho lão ta tới đây!"
Văn sĩ già nua kia tung người bay tới, cuộc tàn sát của Tề quân vẫn chưa dừng lại.
Lão như đang bay qua "lò sát sinh" địa ngục nhân gian.
Dưới ánh nhìn lạnh lẽo của các tướng sĩ Thu Sát Quân, bay đến trước mặt của Trọng Huyền Trử Lương.
Trong tầm mắt đều là cảnh giết chóc, âm thanh nghe được đều là tiếng kêu thảm thiết.
Trên mặt người kia buồn bã, duy chỉ khi đứng trước Trọng Huyền Trử Lương, sống lưng rất thẳng, thoạt nhìn cũng rất có khí khái.
"Ngươi là người phương nào?" Trọng Huyền Trử Lương hỏi.
"Lão hủ là Quận trưởng quận Xích Vĩ của cố quốc Dương Quốc, Hoàng Dĩ Hành!" Văn sĩ già nua khom lưng đáp lại.
Hơi hơi hành lễ, liền vội vàng nói: "Đại soái dụng binh như thần, một trận chiến diệt quốc như hôm nay, có thể vang danh thiên hạ! Khi hai quân giao chiến việc không màng sống chết là điều dễ hiểu nhưng việc giết hàng binh thì lại quá khó giải thích! Từ xưa đến nay đầu hàng thì không giết chính là quy tắc của binh gia. Đại soái cớ sao lại hạ lệnh tàn sát? Lão hủ thực sự không đành lòng để cho đại soái mang tiếng xấu này, nên liều chết đến khuyên can!"
"Ngươi đã biết ta thì hẳn đã biết đến danh xưng của ta" Trọng Huyền Trử Lương vẫn cầm đầu lâu của Dương Kiến Đức, chỉ nhàn nhạt nói: "Còn có ác danh nào có thể hơn được hai chữ 'Hung Đồ' sao?"
Hoàng Dĩ Hành theo bản năng nhìn về phía Dương Kiến Đức, vết máu đen loang lổ, Dương Kiến Đức trợn tròn mắt như đang nhìn thẳng vào lão ta.
Lão ta theo bản năng lẩn tránh ánh mắt này, chỉ run giọng nói: "Đại soái, trời cao có đức hiếu sinh"
Trọng Huyền Trử Lương cắt đứt lời lão ta: "Trời cao cũng có uy nghiêm sát sinh! Đám binh sĩ dám chống lại thiên binh này không giết thì làm sao có thể thể hiện được thiên uy?"
"Triều đình Dương Quốc đã suy yếu suốt trăm năm, ba đời đều phục tùng Tề quốc! Rốt cuộc lại rước đến đại quân xâm phạm biên giới. Tướng quân, vì sao vậy?" Hoàng Dĩ Hành khó nén phẫn nộ nói: "Quân sĩ bảo vệ quốc gia của mình thì có tội gì? Trên chiến trường chẳng qua chỉ vì bảo vệ chủ của mình mà chiến đấu giết chóc. Bây giờ thắng bại đã phân, đại soái! Xin hãy phóng hạ đồ đao!"
"Ý của ngươi là, là do Đại Tề của ta bất nghĩa, đến đây xâm lược?" Trọng Huyền Trử Lương nheo mắt lại.
"Không dám có ý đó!" Hoàng Dĩ Hành cầu khẩn nói: "Triều đình Dương Quốc mục nát, vua Dương thất đức, cho nên hôm nay là trừng phạt đúng tội! Nhưng người dân Dương Quốc vô tội! Tề Dương hiệp ước mấy đời, người dân Dương Quốc chưa từng bội ước mà?"
"Còn đám các ngươi thì sao?" Trọng Huyền Trử Lương duỗi ngón tay chỉ chỉ lão ta nói: "Từ xưa đến nay kiêu căng ngạo mạn, không phú cũng quý!
Những vinh dự mà các ngươi có được, những sức mạnh mà các ngươi nhìn thấy chẳng qua chỉ là những thứ mà đám dây leo ký sinh trên người Tề quốc như các ngươi hút được mà thôi! Bây giờ đại thụ muốn diệt trừ dây leo rồi, ngươi còn cảm thấy tự hào sao?"
Hoàng Dĩ Hàng ngơ ngẩn một lúc lâu, mới nói những câu tối nghĩa: "Hiện tại xã tắc đã diệt, tông miếu Dương thị đã tuyệt tự. Đây là ý trời! Nhưng b)
ma...
Giọng lão ta dần cao lên: "Triều đình Dương Quốc đã bị diệt, đất này giờ đây đã đổi chủ, người Dương Quốc bây giờ đã trở thành người Tề quốc, làm gì có đạo lý tàn sát người dân của nước mình? Huống chỉ, bây giờ bắc có Kinh Mục đang nhìn chằm chằm, nam lại có Ác Hạ thù mới hận cũ. Tây có Mạnh Cảnh hùng mạnh thiên hạ! Tề mặc dù mạnh nhưng sao có thể dùng tàn sát để làm yên lòng dân?"