Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 510: Bảo toàn kỳ danh

Chương 510: Bảo toàn kỳ danh


Trọng Huyền Trử Lương chỉ cười lạnh nói: "Dương Kiến Đức huy động đại quân, một tiểu quốc lại dám ngạo mạn mạo phạm uy quyền đại quốc. Vốn dĩ ta muốn giết sạch nơi đây. Chỉ là có một tiểu bằng hữu cầu tình cho nên ta mới không làm như thế. Ngươi ở đây nói với ta cái thứ đạo lý chó mà gì chứ, lằng nhà lằng nhằng! Trọng Huyền Trử Lương ta có thể nghe theo sao?"
Mặc dù không nói rõ là ai, nhưng tiểu bằng hữu trong lời ông ta tất nhiên chính là Khương Vọng.
Mà thứ gọi là lời cầu tình này, thật ra chỉ là hư ảo giả dối mà thôi.
Vì để đánh bại Dương Kiến Đức, Trọng Huyền Trử Lương không hề tiếc bức tử toàn bộ quân dân Dương Quốc, nhưng đây chẳng qua chỉ là trường hợp xấu nhất mà thôi. Dù hung danh của ông ta có lan xa thế nào cũng sẽ không giết sạch người của một quốc gia dưới tình huống đã phân rõ thắng bại.
Cũng chỉ mỗi Trọng Huyền Thắng biết được, đây là đang nuôi dưỡng danh vọng cho Khương Vọng. Nói sâu xa hơn, là vì muốn dùng trấn Thanh Dương làm cờ xí sau cuộc chiến, lập lại trật tự một lần nữa, đây chính là giai đoạn "chia bánh" quan trọng nhất kia.
Suy nghĩ của Trọng Huyền Thắng có vẻ hơi đơn giản nhưng có một điểm đúng, Trọng Huyền gia quả thật rất cần một người quang minh chính đại, hoặc ít nhất là một người "nhìn qua có vẻ quang minh chính đại".
Bởi vì hung danh đã do Trọng Huyền Trử Lương đảm nhận, còn người thích hợp đến an ủi, trấn định lòng người thì lại chưa tìm được.
Đương nhiên, có lẽ cũng còn có nguyên nhân khác, chỉ là chưa đủ để cho người ta nói ra.
"Cả đời này của Hoàng mỗ, chỉ quỳ dưới chân quân chủ và phụ thân, không khuất phục người khác!"
Thấy thái độ của Trọng Huyền Trử Lương như thế, Hoàng Dĩ Hành liền rầm một tiếng quỳ xuống trước mặt ông ta.
m thanh đầu gối chạm đất vang dội: "Nguyện quỳ gối vì thương sinh! Cầu xin đại soái thương xót cho dân chúng Dương Quốc, đừng tàn sát người vô tội!"
Tiếng chiến đao cắt đứt cổ, máu tươi bắn ra. Tiếng kêu la thảm thiết, tiếng cầu xin tha mạng, tiếng giết chóc tàn nhẫn...
Những âm thanh tàn sát đó đều đang muốn nói lên điều gì?
Trọng Huyền Trử Lương nhìn chăm chú Hoàng Dĩ Hành một lúc lâu mới nói: "Quân lệnh như sơn, bổn soái không thể thu hồi mệnh lệnh được.
Chẳng qua dũng khí của ngươi cũng khiến ta động lòng. Ngươi là một trong số ít những người trung nghĩa chính trực của Dương Quốc, bổn soái có thể miễn việc tàn sát dân chúng Dương Quốc, chỉ cần bọn họ thành tâm quy phục, ngươi có nguyện ý truyền lệnh này đi giúp bản soái hay không?"
Ý của ông chính là không khoan nhượng thêm nữa.
Thấy không thể chờ đợi hơn nữa, Hoàng Dĩ Hành chống hai tay xuống đất, dập đầu lên mu bàn tay, khóc nói: "Lão hủ nguyện ý!"
Sau đó người liền xoay người đi xa, không hề liếc nhìn chiến trường một cái.
Trọng Huyền Trử Lương cũng mặc kệ lão ta, chỉ cảm đầu lâu của Dương Kiến Đức đưa lên ngang mặt, bỗng nhiên thở dài nói: "Triều đình Dương Quốc đã mất sạch lòng người, chỉ dựa vào mình ngươi thì có thể làm gì?"
Có thân vệ nâng hộp ngọc đến cho ông.
Ông bỏ cái đầu vào trong hộp ngọc, lại nhìn thoáng qua rồi mới khép nắp lại.
"Đem về truy điệu đi" Ông thở dài nói.
Toàn bộ Dương Quốc, kẻ có tư cách dùng đầu đổi thưởng cũng chỉ có Dương Kiến Đức và Kỷ Thừa mà thôi.
Lúc này, Trọng Huyền Thắng lại khó khăn đi đến, mặt đầy sát khí: "Đại soái, thật sự tha cho đám chuột nhắt này sao?"
Trọng Huyền Trử Lương liếc hắn ta một cái, chỉ nói một câu: "Trên chiến trường, sinh tử là chuyện bình thường"
"Thập Tứ chưa chết!" Trọng Huyền Thắng nói một câu, rồi lại bổ sung:
"Điều ta hận nhất chính là năm ngàn binh sĩ dưới trướng nay chỉ còn lại bảy trăm!"
Trọng Huyền Trử Lương từ chối cho ý kiến, chỉ trả lời vấn đề phía trước của hắn ta: "Đã là hạng người mua danh bán nước, liền để cho lão ta một ít thanh danh đi!"
Sau đó ông quay người, đi về trận doanh, không nhìn chiến trường nữa.
Quân lệnh mà Trọng Huyền Trử Lương này đã ban xuống, thì hai mươi mốt vạn đại quân Dương Quốc tất phải bị giết sạch.
Hoàng Dĩ Hành nhìn qua có vẻ cầu khẩn thương xót, nhưng mà người kia thân là quận trưởng quận Xích Vĩ, trước không lên chiến trường, trong thời chiến không thể vì nước quên thân, sau khí cuộc chiến kết thúc thì mới lao ra ngăn cản tàn sát.
Mặc dù có lẽ cũng có một chút lòng chính nghĩa, nhưng sợ rằng lại mang ý định kiếm chút danh tiếng cứu độ dân chúng nhiều hơn đi.
Nói là liều mình cứu độ dân chúng, thật ra dưới tình huống như vậy, nếu Trọng Huyền Trử Lương giết chết lão ta thì so với giết hai mươi vạn quân lính còn tàn ác hơn.
Triều đình Dương Quốc sở dĩ mất sạch lòng dân, ngoại trừ do quốc chủ ra thì cũng bởi vì những đám quan lại bo bo giữ mình chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân mình này, danh hay lợi thì cũng vậy.
Cho nên Trọng Huyền Trử Lương nói Hoàng Dĩ Hành là hạng người mua danh bán nước.
Người kia không tiếc chà đạp quốc chủ Dương Quốc và triều đình Dương Quốc, ngược lại gột rửa bản thân vô cùng sạch sẽ, nghiễm nhiên mang ý mọi người đều xấu chỉ mình ta tốt. Nhưng mà là quận trưởng của quân Xích VI, cũng chính là một cao tầng trong triều đình Dương Quốc, quyết sách mà triều đình Dương Quốc đưa ra, chả lẽ lão ta không tham gia vào sao?
Nói đến cùng thì người này cũng chỉ nghĩ đến thanh danh của chính mình mà không thèm để ý đến quốc gia! Nhưng mặc dù như thế, ông vẫn muốn thành toàn cho danh tiếng của người này. Bởi vì có người như vậy tôn tại thì Tề quốc mới có thể dễ dàng thống trị nơi đây.
Càng là ác tặc của Dương Quốc thì lại càng là lương thần của Tề quốc.
Khương Vọng ở trấn Thanh Dương là một quân cờ - đại biểu cho thế ngoại đào nguyên.
Hoàng Dĩ Hành ở Dương Quốc cũng là một quân cờ - bình định.
Có hai quân cờ này, không lo không thu phục được toàn bộ dân tâm của Dương Quốc.
Trên đài trong trận doanh Tề quân, chỉ có hai thúc cháu Trọng Huyền Trử Lương và Trọng Huyền Thắng ngồi đối diện nhau.
Còn các tướng lĩnh khác đều vẫn đang chém giết bên ngoài chiến trường, chỉ có một đội thân vệ bảo hộ bên ngoài không để cho người khác đến gần.
Phải biết là trong quân dùng đầu người để ghi nhận quân công. Trọng Huyền Trử Lương hạ lệnh đồ sát mặc dù là có ý đồ của mình nhưng mà không phải không có ý giúp cho các tướng sĩ khổ chiến đã lâu kiếm được nhiều quân công hơn.
"Thập Tứ thế nào rồi?"
Lúc này không có người ngoài, Trọng Huyền Trử Lương hỏi thẳng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất