Chương 508: "Ta không bằng người"
Nếu không phải đang ở trong đại quân, có quân trận binh gia bảo vệ, lại có bậc cường giả như Trọng Huyền Trử Lương trấn áp thì chỉ cần một chiêu này của Dương Kiến Đức, một vạn quân sĩ Thu Sát Quân sẽ bị rút cạn khí huyết mà chết!
Bây giờ chẳng qua là bị hở ra một chút mà khí huyết đã bay lên như khói báo động, có thể thấy sức mạnh cuồng bạo của Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công.
Trận đại chiến này, diễn ra từ khi mặt trời mọc đến giữa trưa rồi lại từ giữa trưa kéo dài đến tận lúc này.
Chân trời lúc này, hoàng hôn như máu.
Mà dưới ánh chiều tà, Dương Kiến Đức dường như nhiễm một màu đỏ khác thường.
Vinh quang, nhiệt huyết, một đời vùng vẫy lẫy lừng của ông ta, lúc này đều đang bốc cháy.
Toàn thân của ông ta đều bốc lên ngọn lửa đỏ máu, như khoác trên mình một bộ long bào màu máu. Cầm trong tay thanh chiến mâu nổi danh thiên hạ Liệt Dương, nửa phần trước của thanh chiến mâu kể cả mũi mâu đều hiện một màu đỏ tươi chói mắt, còn nửa sau của thanh chiến mâu thì lại chói lọi kim quang.
Tôi Khô Chi Sát như một bức tranh trôi nổi trên không trung, một bức tranh được vẽ từ huyết khí.
Còn Dương Kiến Đức giống như một mãng phu đang liều lĩnh muốn phá hoại danh họa, dùng một loại tư thế thô bạo không gì cản nổi giết đến.
"Quyết tử cùng ta!"
Cả chiến trường đều chỉ còn duy nhất một người một mâu của Dương Kiến Đức.
Một mâu đâm tới!
Bức tranh Tôi Khô Chỉ Sát, nát vụn rồi.
Binh sát cuồn cuộn trong phạm vi ba bốn dặm.
Trong số những người đang nhìn chằm chằm trận chiến này, Dương quân thì vui mừng còn Tề quân thì lại hoảng sợ.
Binh sát cuồn cuộn kỉa trong nháy mắt lại ngưng tụ.
Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công của Dương Kiến Đức mạnh ngoài dự tính nhưng Trọng Huyền Trử Lương vẫn luôn thận trọng, vô cùng cẩn thận chẳng phải là để ứng phó với loại tình hình ngoài dự tính này sao?
Ông dành cho Dương Kiến Đức sự tôn trọng lớn nhất cũng chuẩn bị kỹ càng nhất.
Điêu linh đã tàn, tôi khô đã dừng lại.
Tân sát lại chưa dừng!
Thu là mùa xơ xác tiêu điều.
Từ xưa đến nay, xử tử tử tù đều được tiến hành vào mùa thu, cũng bởi vì mùa này có sát khí nặng nhất.
Thu hữu tam sát, viết điêu linh. Viết tôi khô, viết vấn trảm!
Giọng nói của Trọng Huyền Trử Lương lúc này sắc bén giống như có thể cắt ngang thiên địa.
"Nay ta thay trời hành đạo, trừng phạt quốc chủ Dương Quốc vô đức, hại nước hại dân! Trước tung bệnh dịch hạch, sau lại khơi mào chiến tranh! Nay phán lệnh trực tiếp chém đầu!"
Ngay trong binh sát đang tuôn trào mãnh liệt, có một lưỡi đao nhô lên.
Chính là đao Cắt Thọ nổi danh thiên hạ, nhưng nhìn kỹ thì đây không phải là đao Cắt Thọ mà dùng đao Cắt Thọ làm tâm, lấy sát khí của quân sĩ Thu Sát làm vỏ ngoài ngưng tụ mà thành một thanh đao vô cùng đặc biệt.
Thân đao nặng trĩu, chuôi đao có khắc hình đầu quỷ, sống đao có một cái miệng tròn, quỷ đầu mậu phương, sống dày mặt rộng. Chỉ nhìn hình thôi đã thấy rõ sự cồng kềnh, hợp với việc chặt chém.
Đao này có tên là Quỷ Đầu!
Thích hợp dùng để chém đầu.
Từ xưa đến nay, đao phủ thường sử dụng đao này để hành hình.
Một đao này, rõ ràng cách một khoảng rất xa.
Thậm chí Dương Kiến Đức đã dùng mâu cản lại.
Nhưng mà lúc đao vung đến, binh sát đang tản mạn liền hội tụ.
Một đao chém xuống, đầu của Dương Kiến Đức đã bay lên.
Bị chém đầu!
Một khắc trước ông ta vẫn vô cùng dũng mãnh, một mâu trấn trận, Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng mà một khắc sau, liền đã đầu thân hai nơi rồi.
Đột ngột như vậy, lại chỉ do một đao.
Tội danh đã xác định, người ra pháp trường, lệnh tiễn rơi xuống đất, đao phủ vung đao.
Mọi chuyện đã không thể nào cứu vãn được nữa!
Giơ tay chém bay đầu người!
Cường giả đã vào Thần Lâm đỉnh cấp như Dương Kiến Đức, là kim thể ngọc tủy, nhục thân bất hoại. Chưa chết thì tu vi không lùi.
Cảnh giới này được xưng là "Bất hủ bất diệt, ta như Thần Lâm"
Ổ thời thượng cổ, cũng được xưng là Bất Hủ cảnh.
Phương pháp bình thường khó có thể giết được người ở cảnh giới này.
Nhưng mà một đao chém xuống kia lại có thể giết được ông ta một cách gọn gàng linh hoạt như vậy!
Cả đời giao phong của bọn họ, Trọng Huyền Trử Lương đều chiếm phần thắng. Xét đến cùng thì cũng chỉ bởi vì Tể mạnh Dương yếu.
Nhưng mà, có thể nắm vững ưu thế, từ đầu đến cuối không cho đối thủ có cơ hội lật ngược thế cờ, chẳng lẽ chưa đủ đáng sợ sao?
Khoảnh khắc đầu của Dương Kiến Đức bay lên kia, thời gian dường như dừng lại.
Ba mươi năm trước và ba mươi năm sau như hợp lại khi cái đầu lâu này bay lên theo quỹ đạo vòng cung.
Trên mặt Trọng Huyền Trử Lương không có chút biểu cảm nào!
Cường giả nơi cao không có bạn bè.
Đây là lời mà ông ta đã từng nói với Trọng Huyền Thắng.
Bởi vì địa vị càng cao thì lại càng khó có thể làm theo ý mình. Bởi vì có rất nhiều quyết định đã không phải chỉ dựa vào ý muốn của chính mình nữa.
Có ai biết rằng, Trọng Huyền Trử Lương và Dương Kiến Đức đã từng là người bạn duy nhất của đối phương chứ?
Nhưng mà một người ở Tề, một người lại ở Dương.
Một người là danh môn thế gia của Tề quốc, vinh nhục cùng Tề quốc. Một người lại là quốc vương của Dương Quốc.
Đôi bên đều không có khả năng thay đổi đổi lập trường của mình.
Ngay từ ba mươi năm trước ở Tà Nguyệt Cốc, bọn họ đã hiểu rõ tất cả, cũng đã đoán được sẽ có một ngày này.
Từ đó về sau mỗi người một ngả, trong suốt ba mươi năm, không một dòng thư, không nói một câu nào với nhau!
Thật ra nếu bàn về lực chiến cá nhân, Trọng Huyền Trử Lương cũng tự phụ bản thân không thua kém Dương Kiến Đức, cho dù người kia có luyện thành Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công đi chăng nữa. Nhưng mà đối mặt với Dương Kiến Đức, ông ta vẫn muốn dốc hết toàn bộ ưu thế của chính mình.
Không hề khinh địch, không ngại dùng dao mổ trâu giết gà, bởi lẽ nhân vật như Dương Kiến Đức tuyệt đối không thể cho ông ta bất cứ cơ hội nào cả.
Hơn nữa ông muốn cho Dương Kiến Đức thấy rằng, sở dĩ ông ta thua không phải là vì "Ta không bằng người" mà là do hoàn cảnh, là trời phạt chứ không phải chiến tranh!
Chỉ có như thế thì mới có thể bảo toàn sự kiêu ngạo cuối cùng của Dương Kiến Đức.