Chương 512: Cẩm thư đến
Ông biết hiện tại Trọng Huyền Thắng tin tưởng hai người nhất, chính là Thập Tứ và Khương Vọng.
Ông không nói đến Thập Tứ, bởi vì ông biết Thập Tứ sẽ vĩnh viễn đứng về phía Trọng Huyền Thắng. Còn Khương Vọng đã nhiều lần thể hiện ra sự kiên trì và nguyên tắc của bản thân.
Trọng Huyền Thắng trầm mặc hồi lâu mới nói: "Thúc phụ, nếu như người chỉ có thể đưa ra lựa chọn "chính xác: Vậy thì ngài không nên ủng hộ ta, ngài nên ủng hộ Trọng Huyền Tuân mới đúng!"
Nói xong câu này, hắn ta thi lễ thật sâu với Trọng Huyền Trử Lương, sau đó sải bước xuống đài.
Chút thủ cấp quân công này, hắn ta mặc dù không quan tâm, nhưng hắn ta vẫn cần nắm bắt thời gian, tranh thủ tranh về một ít cho binh lính dưới quyền.
Trên đài, Trọng Huyền Trử Lương nhất thời im lặng!
Đúng như lời mà Trọng Huyền Thắng nói, với thiên phú và thực lực của Trọng Huyền Tuân, bất luận là từ phương diện nào, đều là một lựa chọn chính xác, ông ta nên ủng hộ Trọng Huyền Tuân mới đúng.
Nhưng mà Trọng Huyền Trử Lương này vì sao cuối cùng vẫn chọn Trọng Huyền Thắng chứ?
Rốt cuộc là bởi vì sự ưu tú và biểu hiện của Trọng Huyền Thắng khiến cho ông xem trọng tiềm lực của hắn ta. Hay là bởi ông không muốn phụ lại sự giao phó trước khi chết của vong huynh đây?
Bên ngoài chiến trường, Khương Vọng một mình rời đi.
Trận tàn sát phía sau vẫn đang tiếp tục, hắn chẳng hề quay đầu lại dù chỉ một lần.
Trận chiến này, Tề quân thắng toàn diện. Không chỉ đại thắng về mặt quân sự, chiếm lĩnh toàn bộ Dương Quốc mà còn thắng trên dư luận, khiến cho các nước khác chẳng thể chỉ trích!
Vì sao Tề quốc lại xuất binh?
Vì duy trì trật tự Đông vực, ngăn chặn sự chuyển biến xấu của bệnh dịch hạch.
Vì sao bệnh dịch hạch lại chuyển biến xấu?
Bởi vì triều đình Dương Quốc thối nát, chính trị hỗn loạn, quan lại chỉ toàn nghĩ đến tư lợi bản thân, đủ mọi nguyên nhân mới dẫn đến sự mất khống chế đối với dịch hạch. Đương nhiên cũng không thể thiếu được sự táng tận lương tâm của Tứ Hải Thương Minh, mượn dịch bệnh để phát tài.
Vậy thì vì sao lại xuất hiện bệnh dịch hạch chứ?
Đầu là do âm mưu của tà giáo Bạch Cốt đạo!
Còn Dương Kiến Đức gặp chuyện lại không suy xét thấu đáo, còn đổ tội cho dân, tùy tiện xuất binh gây hấn. Trọng Huyền Trử Lương bất đắc dĩ phải ngăn cản! Trong lúc chiến đấu, đao thương không có mắt, Dương Kiến Đức chết oan uổng.
Dương Kiến Đức tu luyện ma công, không nghi ngờ gì chính là lời giải thích rõ nhất cho sự thống trị ngang ngược của ông ta! Nhưng mà toàn bộ mọi chuyện đối với Khương Vọng mà nói thì ngoại trừ giúp cho Trọng Huyền Thắng tiến thêm một bước, hình như cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Bản thân hắn chỉ là một lữ khách nơi đất khách quê người, tất cả thắng bại vinh nhục giống như đều chẳng liên quan đến hắn.
Giết Trư Diện, giết Xà Diện, giết Hầu Diện, giết Long Diện, truy sát Bạch Cốt Thánh Chủ trọng thương, những chuyện này mới là chuyện mà hắn muốn làm.
Bay trên trời, cả quận Xích Vĩ cho đến cả Dương Quốc đều đang hỗ loạn, sự ồn ào đến từ chiến trường phía sau.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy cô đơn như trước.
Lúc bay đến một vách núi, hắn tùy tiện quét mắt nhìn qua, vừa lúc cùng một nam tử trẻ tuổi bình thường đang đứng trên vách núi nhìn nhau.
Khương Vọng nhận ra, chính là sát thủ nóng lòng "tiếp khách" kia của Thiên Hạ Lâu - A Sách.
Giờ khắc này, người này chẳng còn dáng vẻ xốc nổi trước đó, ánh mắt rất lạnh lẽo, nhìn dáng vẻ của hắn, có lẽ đã đứng đây từ lâu rồi, ước chừng là đang quan sát chiến trường.
Õ đây rất dễ bị Tề quân đang dọn dẹp chiến trường phát hiện.
Khương Vọng suy nghĩ một chút, nhắc nhở: "Nếu như ngươi đang chờ kết quả thì Dương quân đã bại rồi!"
A Sách lẵng lặng nhìn hắn một hồi, cuối cùng chỉ nói: "Biết rồi, cảm ơn!"
Khương Vọng cũng lơ đễnh, bay khỏi đó.
Hắn bay cũng không nhanh, không lâu lắm, một con Vân hạc từ trên cao vỗ cánh hạ xuống.
Đại chiến đã kết thúc, trận pháp đóng biên giới mới được giải. Cho nên Vân hạc nấn ná hồi lâu lúc này mới có thể bay đến.
Khương Vọng đưa tay tiếp được, Vân hạc ở trong tay đã hóa thành một lá thư.
Sắc trời đã sập tối rồi, tiếng chém giết ở chiến trường xa xa đã không thể nghe thấy nữa.
Ánh sao yên tĩnh tỏa sáng, dường như cũng đã xoa dịu được trái tim từ trong trận chém giết.
Chỉ thấy hai chữ "ca ca" đầu tiên.
Khương Vọng liền không nhịn được nở nụ cười.
Dưới ánh sao hòa cùng ánh trăng, nụ nười thiếu niên trở nên dịu dàng như vậy.
"Thiên địa độc tôn, đại đế chiếu rằng: Trẫm trị thế dùng văn, dẹp loạn dùng võ. Mà quân soái chính là trụ cột của triều đình, cũng là lá chắn của quốc gia. Có thể văn võ kiêm toàn, xuất lực đền đáp tận tâm mà không mong khen ngợi. Nay có người họ Khương tên Vọng, một thân trong sạch, lại có tấm lòng báo quốc. Trước có công lao trợ phủ Nhật Chiếu, sau có công đoạt cờ ở Xích Vĩ. Tính cả hai công, trao tước Thanh Dương Trấn Nam, khâm thử!"
Trong trấn Thanh Dương, Trọng Huyền Thắng đọc một hơi rồi ném quyển chiếu thư trong tay cho Khương Vọng: "Đừng đứng đó nữa, Thanh Dương Trấn Nam!"
Sau khi trận chiến ở Dương Quốc kết thúc, hiện giờ đã là thời điểm chia cắt thành quả thắng lợi.
Những người khác thì không cần nói, chỉ bàn về Khương Vọng, hắn đã được phong làm một Thanh Dương Trấn Nam.
Đây chính là Nam tước thực phong có lãnh địa, không phải là thứ mà những hư tước có thể so sánh được.
Chức quan các nước trong thiên hạ khác nhau, nhưng mà đại thể các tước vị đều khá tương đồng, đơn giản là dưới vương tước thì có Công Hầu Bá Tử Nam.
Nói ra thì cũng có dị quốc không đồng tình, cho dù đều là tiểu quốc, nhưng thành chủ của Hữu quốc chỉ là lương thực cho Quy thú, địa vị hiển nhiên kém xa thành chủ của Dương Quốc. Nhưng thật ra đại thể tước vị đều tương tự với thứ tự này, cho nên dị quốc gặp nhau thì đa số lấy tước vị để phán đoán địa vị.
Chiếu thư sách phong này là do sứ giả đưa đến trong quân, công đầu đương nhiên là thuộc về Trọng Huyền Trử Lương, những nghỉ lễ nên có cũng đã kết thúc trong quân. Sứ giả đã về nước phục mệnh, chiếu thư sách phong thì do Trọng Huyền Thắng truyền thay.
Với xuất thân của hắn ta thì tất nhiên đã nhìn quen những chuyện này, nên cũng không quá coi trọng.
Khương Vọng nắm quyển chiếu thư sách phong này, trong lòng cũng có chút cảm khái.
Tính ra hắn phấn đấu nhiều năm ở Trang Quốc, trước là ngoại viện, sau lại vào nội viện, học vị chưa thành, còn chưa kịp kiến công lập nghiệp thì đã phải xa rời quê hương. Không ngờ hắn lại giành được một tước vị Nam tước thực phong ở Tề Quốc.
Hướng Tiền thì không cần phải nói. Trúc Bích Quỳnh là người của tông môn quần đảo gần biển, không có cảm giác gì đối với hệ thống công huân của Đại Tề. Nhưng những người khác trong trấn sảnh Thanh Dương như Trương Hải, Độc Cô Tiểu thì đêu cảm thấy vinh dự lây.
"Về sau đại nhân chính là quý nhân hàng thật giá thật rồi!" Trương Hải cười nịnh nói.