Chương 513: Thanh Dương Trấn Nam
Từ sau trận chiến Long Diện tập kích trấn Thanh Dương, hắn ta đã mơ hồ bị đẩy ra khỏi trung tâm của trấn Thanh Dương, làm tu sĩ siêu phàm hiếm hoi của trấn Thanh Dương, địa vị của hắn ta cực kỳ xấu hổ.
Nhưng ngặt nỗi toàn bộ Dương Quốc đều bị chiến tranh bao phủ, nên chẳng còn nơi nào an ổn hơn trấn Thanh Dương, hắn ta cũng không có tự tin có thể đầu nhập vào nơi khác trong thời gian này. Hắn ta chỉ có thể miễn cưỡng tiếp tục lăn lộn ở trấn Thanh Dương, vì để Khương Vọng thay đổi cách nhìn, hắn ta bỏ đi cách sống mơ màng hồ đồ của ngày xưa, không chỉ làm việc tích cực, cũng nịnh nọt hơi quá trớn.
Tham sống sợ chết là chuyện thường tình của con người, nhưng bỏ ra cái giá bao nhiêu thì sẽ thu hoạch được bấy nhiêu. Hắn ta không có thực lực như Hướng Tiền hay dũng khí như Độc Cô Tiểu, tất nhiên không chiếm được đãi ngộ như họ.
Khương Vọng cũng sẽ không vì chuyện hắn ta không ra sức trong lúc lâm chiến mà khắc nghiệt, nên làm thế nào thì cứ làm thế đó là được. Chuyện "lợi dụng hết giá trị" cũng không dễ dàng, nhưng Khương Vọng phải học cách thực hiện.
Nam tước thực phong đương nhiên là quý tộc, đặc biệt hiện tại toàn bộ trấn vực Thanh Dương từ pháp lý đến thực tế đều đã hoàn toàn thuộc về Khương Vọng.
Đây là kết quả do Trọng Huyền Thắng tranh thủ được.
"Đi vào nói chuyện đi"
Hắn cho những người khác lui rồi dẫn Trọng Huyền Thắng vào tĩnh thất.
Hiện giờ dịch khí trong toàn bộ Dương Quốc đã bị Bạch Cốt Thánh Chủ hút hết, tổn thương do dịch hạch tạo thành đúng là rất thảm thiết, nhưng chung quy thì người sống sót vẫn phải nhìn về phía trước.
Trấn vực Thanh Dương là nơi khôi phục trật tự đầu tiên, hơn nữa thu nạp không ít lưu dân (Thật ra đa số đều là bá tánh thành vực phụ cận di chuyển đến đây, chỉ là giả xưng là lưu dân), hiện giờ số dân cư được ghi lại trong danh sách trấn vực đã gần hơn bốn vạn.
Xem như Khương Vọng đã ổn định ở trấn Thanh Dương, tuy rằng cá nhân hắn không chú trọng hưởng thụ, nhưng chỗ ở sinh hoạt vẫn cần được cải thiện.
Hiện tại hắn sớm đã không còn chen chúc bên trong trấn sảnh, mà có riêng một gian nhã viện và nuôi một vài tôi tớ. Quản gia trong viện thì để Tiểu Tiểu kiêm nhiệm, chuyện của Khương Vọng đều do nàng ta tự tay làm lấy, nàng ta cũng không chịu để người khác làm thay.
Đối với Khương Vọng mà nói, tĩnh thất dùng để tu luyện mới là chỗ thường ở, phòng ngủ lại rất ít dùng đến.
Tĩnh thất nơi đây có phong cách rất giản dị, chỉ có bốn bức tường trống và một cái đệm hương bồ mà thôi.
Cái Trọng Huyền Thắng đang ngồi còn là đệm hương bỏ dự phòng.
"Chúc mừng huynh, lại đánh cuộc thắng" Sau khi ngồi xuống, Khương Vọng nói.
"Còn chưa tới lúc chiến thắng" Trọng Huyền Thắng khiêm tốn nói.
Tuy nói như thế, nhưng hắn ta lại không giấu được ý cười trên mặt.
"Từ trước đến nay, triều đình Tề Quốc luôn rất hào phóng, công lao lần này của huynh, trừ một Nam tước thực phong ra thì còn được thưởng trăm viên Vạn Nguyên Thạch, cùng với một đạo pháp bí truyền trong quốc khố"
Trọng Huyền Thắng nói xong thì lấy ra một cái hộp rồi đưa qua: "Đạo pháp là ta giúp huynh chọn, huynh nhìn xem có thích hợp hay không?"
Trăm viên Vạn Nguyên Thạch là một "Khoản tiền khổng lồ", đối với Khương Vọng mà nói, khoản này đã có thể trả lại số tiền Khai Mạch Đan bậc Giáp cho Khương An An rồi.
Đương nhiên, so với Đạo Nguyên Thạch, đạo pháp bí truyền quốc khố dù ra giá cũng không có người bán càng làm Khương Vọng để ý hơn.
Xưa nay các công pháp đạo thuật mà triều đình Tê Quốc ban thưởng chia thành bí truyền quốc khố và bí truyền hoàng thất. Cái trước phổ biến mà phong phú, cái sau ít ỏi mà tỉnh túy. Nhưng cũng không thể nói bí truyền quốc khố không bằng bí truyền hoàng thất, chỉ là con đường tồn thu của chúng khác nhau mà thôi.
Ý nghĩa thể hiện trong cái tên, bí truyền quốc khố vốn là do Tề Quốc chinh chiến thiên hạ đoạt được, bí truyền hoàng thất thì đa phần là do hoàng thất Tề Quốc tự mình giành lấy, tương đương với sự khác nhau giữa công khố và tư khố.
Có thể thu vào quốc khố thì nhất định không phải phàm vật, cộng thêm ánh mắt của Trọng Huyền Thắng, tất nhiên không thể tìm ra vô dụng gì rồi.
Khương Vọng cũng không cần nóng lòng, hắn tiện tay tiếp nhận cái hộp rồi để qua một bên, sau đó chuẩn bị hỏi ý tưởng tiếp theo của Trọng Huyền Thắng.
Nhưng tên béo này lại ai ai ai lên: "Huynh phải lấy đồ rồi trả lại cái hộp trữ vật cho ta! Lát sau ta phải giao về nữa!"
*., Không phải vừa rồi huynh nói triều đình Tê Quốc rất hào phóng sao?"
"Hào phóng là hào phóng, nhưng cũng không ban thưởng tuỳ tiện. Trấn Thanh Dương cũng đã phong cho huynh, bí pháp quốc khố cũng thưởng cho huynh, còn có trăm viên Vạn Nguyên Thạch nữa. Hộp trữ vật này có giá trị tương đương với trăm viên Vạn Nguyên Thạch đó, còn có thể cho không huynh hay sao?"
Trọng Huyền Thắng trợn trắng mắt.
Nhưng bởi vì đôi mắt quá nhỏ, cho nên cũng chẳng trợn lớn hơn được bao nhiêu.
Khương Vọng cũng không xấu hổ, vừa chuyển Đạo Nguyên Thạch vào hộp trữ vật của mình, vừa tức giận bất bình: "A, ta đã phải vào sinh ra tử"
"Được rồi, được rồi" Trọng Huyền Thắng dương dương tự đắc: "Thanh Dương Trấn Nam của huynh chỉ là bước đầu tiên, ca ca này đi một bước đã tính trước ba bước, hiểu không?" Hắn ta thần thần bí bí mà nói: "Kế tiếp ta phải mưu cầu vị trí trấn phủ sứ Nhật Chiếu cho huynh!
Khương Vọng nhíu nhíu mày: "Ta mới đến Đằng Long Cảnh, chỉ sợ không đủ khả năng"
Trấn phủ sứ chính là chức quan lâm thời được định ra để xử lý tình huống như Dương Quốc, chức trách chủ yếu nằm "Trấn" cùng "Phủ" về cơ bản gần như cùng cấp với quận trưởng trong thời kỳ hòa bình.
Nếu trong lúc nhậm chức xử sự thích đáng, thực lực lại có thể đuổi kịp yêu cầu thì xem như nắm chắc được vị trí quận trưởng tám chín phần mười.
Nhưng tu vi của Khương Vọng mới đến Đằng Long Cảnh.
Quận trưởng ở Tề Quốc, ít nhất cũng khởi bước từ cường giả Nội Phủ thần thông hoặc Ngoại Lâu Cảnh mới được.
Mặc dù đây chỉ là quận trưởng Dương Quốc, nhưng cũng lấy Nội Phủ Cảnh làm yêu cầu tối thiểu. Nếu chỉ bàn về tu vi thì Khương Vọng còn kém xa lắm. Cho dù là có công huân, cũng không đủ.