Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 514: "Vì sao huynh không tự mình leo lên?"

Chương 514: "Vì sao huynh không tự mình leo lên?"


"Hừ hừ" Trọng Huyền Thắng đánh giá toàn bộ gian tĩnh thất này, không phải tu hành ngày đêm tại đây, không có khả năng hài hòa với hoàn cảnh như thế.
"Lấy thiên tư của huynh, huynh lại nỗ lực như vậy, không bao lâu sau sẽ có được thực lực độc chiến Nội Phủ như Tống Quang. Hơn nữa thần thông Nội Phủ của huynh như ván đã đóng thuyền, tu vi đâu còn là vấn đề gì nữa?"
"Còn về phần công huân... Giải trừ uy hiếp quận Nhật Chiếu, lại đoạt được cờ tướng, trước khi khởi chiến thì giữ an bình cho một phương, sau chiến thì trấn an nhân tâm. Hiện giờ toàn bộ Dương Quốc, người mà dân chúng tâm tâm niệm niệm, trừ Hoàng Dĩ Hành ra thì chính là Khương Vọng huynh, chỉ là một trấn phủ sứ tạm thời thôi thì có gì mà không đủ?"
Hoàng Dĩ Hành mà Trọng Huyền Thắng nói là người một thân một mình lao vào chiến trường, lấy cái chết khuyên can Hung Đồ, ngăn cản kế hoạch tàn sát Dương vực của Trọng Huyền Trử Lương. Danh vọng đạt tới độ cao xưa nay chưa từng có ở Dương địa, được bá tánh coi là chúa cứu thế.
Dương địa vừa mới được sáp nhập, xuất phát từ suy xét trấn an nhân tâm, hiện tại người này đã là trấn phủ sứ quận Hành Dương.
Nếu biểu hiện tốt thì ông ta chính là quận trưởng Hành Dương trong tương lai.
Toàn bộ quan chức lớn nhỏ trong Dương Quốc, kẻ thì chết người thì hàng.
Nhẹ nhất cũng là giáng chức lưu lại chờ xét. Chỉ có người này là tiến thêm một bước so với trước cuộc chiến.
Quận Hành Dương chính là cố đô của Dương Quốc là nơi mà quận Xích Vĩ không thể so được.
Điều này quả thực không thể không khiến người ta cảm khái.
Hoàng Dĩ Hành chỉ dựa vào thanh danh cũng có thể lăn lộn ra được một chức trấn phủ sứ, trong thời kỳ Dương địa làm lại từ đầu vào lúc này, có vẻ Khương Vọng cũng không phải là không thể.
Có điều, tuy nói như vậy nhưng chỉ sợ Trọng Huyền Thắng cũng phải bỏ vào toàn bộ công huân của mình mới có thể thúc đẩy việc này.
Hoàng Dĩ Hành có thể làm trấn phủ sứ quận Hành Dương, một trong những nguyên nhân quan trọng nhất chính là lấy thân phận quận trưởng Dương Quốc bỏ gian tà theo chính nghĩa (Tuy là sau cuộc chiến), có ý nghĩa chính trị rất lớn.
Nhưng một trường hợp khó diễn ra hai lần.
"Vì sao huynh không tự mình leo lên?" Khương Vọng hỏi.
Trọng Huyền Thắng tự giễu mà nói: "Hình thể của ta quá lớn, quá nổi bật!"
Khương Vọng nói: "Ai không biết ta và huynh là cùng phe? Có lẽ lực cản cũng không nhỏ"
Trọng Huyền Thắng lắc đầu: "Tuy huynh có thể đại diện cho ta, nhưng chung quy huynh cũng không phải ta"
Khương Vọng lập tức tỉnh ngộ.
Được một trấn phủ sứ ủng hộ và bản thân mang chức vị trấn phủ sứ, tác dụng của chúng đối với cuộc cạnh tranh của Trọng Huyền Thắng ở Trọng Huyền gia là hoàn toàn bất đồng.
Lấy thực lực và căn cơ của Trọng Huyền Tuân, chẳng lẽ y không tìm được mấy quận trưởng ủng hộ hay sao?
Nhưng trong cuộc cạnh tranh của hai bên thì họ cần giao đấu mọi phương diện từ thực lực, thế lực, tiềm lực, địa vị, tước vị thậm chí là quan chức.
Nếu Trọng Huyền Thắng có thể trở thành trấn phủ sứ, lấy thực lực của hắn ta và khả năng của Trọng Huyền gia, sau mấy năm trấn phủ thì vị trí quận trưởng tuyệt đối không chạy đâu được.
Vậy thì hắn ta sẽ vượt mặt Trọng Huyền Tuân về phương diện quan chức.
Đến nay còn chưa nghe nói Trọng Huyền Tuân có được chức vụ gì, nhưng có thể suy ra là bất kể thế nào thì y cũng không có khả năng vừa vào quan trường đã lên được đại vị quận trưởng.
Cho nên Trọng Huyền Tuân tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy Ta.
Suy nghĩ cẩn thận mâu thuẫn bên trong Trọng Huyền gia là có thể lý giải vì sao Trọng Huyền Thắng lại toàn lực ủng hộ Khương Vọng leo lên.
Khi Khương Vọng nghĩ thông suốt những chi tiết này thì cũng đã dời hết Đạo Nguyên Thạch vào hộp trữ vật của mình, hắn cầm lấy cái thẻ ngọc cuối cùng trong hộp, sau đó đưa cái hộp không lại cho Trọng Huyền Thắng.
Tâm niệm hơi động thì biết ngay thuật này có phẩm giai bậc Giáp trung phẩm. Có liên quan đến Hỏa, nhưng cũng không phải là hệ Hỏa, mà là một đạo thuật liên quan đến tinh thần, tên là [Đố Hỏa].
Đạo thuật bậc Giáp trung phẩm bình thường đều có liên quan đến cấp bậc Nội Phủ, nhưng nếu là liên quan đến thần hồn mà còn có thể vượt qua Phi Tuyết Kiếp trong Hồng Trang Kính thì Khương Vọng vẫn khá hứng thú.
Lúc này, lại nghe Trọng Huyền Thắng hỏi: "Huynh có biết trấn phủ sứ quận Xích Vĩ là ai không?"
Nhìn hắn ta cất cái hộp trữ vật đã rỗng đi, Khương Vọng hỏi: "Là ai?"
"Cao Thiếu Lăng" Trọng Huyền Thắng hừ một tiếng, biết Khương Vọng chưa chắc đã rõ, lập tức giải thích: "Xuất thân từ Tĩnh Hải Cao thị kia"
Hắn đột nhiên nhớ tới bài thơ do Hứa Tượng Càn đọc lên lúc ở bên ngoài bí cảnh Thiên Phủ kia.
Liều chết triền miên thì phú quý dài, lấy thân quyên quốc thì mang tiếng vô danh...
Khương Vọng không khỏi thở dài: "Có người trên giường thì dễ làm việc!"
"Ha ha ha ha" Trọng Huyền Thắng cười ha hả: "Lời này nói hay lắm!"
Trong cuộc chiến diệt Dương, Tĩnh Hải Cao thị đã không có công lao trù tính, lại không có công chiếm đất, cuối cùng lại được chia miếng bánh lớn như vậy, có thể thấy được làn gió bên gối của vị Tĩnh quý phi kia lợi hại đến mức nào.
Đương nhiên, Tĩnh Hải Cao có khả năng ăn được khối bánh lớn như vậy, tất nhiên là trải qua sự cho phép của Trọng Huyền Trữ Lương. Ông ra sức ủng hộ cuộc chiến Dương Quốc, lại lấy được thắng lợi toàn diện, cho dù là ai có suy nghĩ đối với lãnh thổ Dương Quốc thì cũng không được đi vòng qua Hung Đồ.
Chỉ cần Hung Đồ nói một tiếng Cao Thiếu Lăng kia có âm thầm bàn bạc với ông ta, vậy thì đã có được một phần công huân.
Trao đổi chính trị trong đó thì không cần phải nói.
Gió bên gối của Tĩnh Quý Phi lợi hại mới tốt, rốt cuộc sau một phen trao đổi, có thể nói là họ đứng chung một trận tuyến.
Vui đùa xong, Trọng Huyền Thắng nói: "Lần đại chiến này càng khiến ta ý thức được, thực lực mới là nền tảng cơ bản nhất. Lấy sức mạnh của Dương Kiến Đức, cộng thêm tà vật kia làm rối, thật ra chiến thắng này cũng không dễ dàng!"
Nghe câu nói này là biết nó chứa đầy nhã ý, tên béo Trọng Huyền Thắng giữ kín như bưng về Bạch Cốt Đạo, chỉ lấy từ "Tà vật kia" để thay thế. Chứng minh câu "Mối thù muôn đời bất diệt" đã làm hắn ta có ấn tượng khắc sâu.
Tuy Khương Vọng không muốn nói đến chuyện cũ, nhưng vẫn giải thích với bằng hữu của mình: "Đó là thân thể Đạo Tử mà Bạch Cốt Tà Thần đã chiếm cứ khi buông xuống. Thành vực Phong Lâm quận Thanh Hà ở Trang Quốc mà ta sinh ra và lớn lên, đã bị huỷ diệt trong lần hắn ta buông xuống đó"
Chỉ một câu vô cùng đơn giản, nhưng sinh tử huyết hận trong đó, khó có thể nói ra hết được.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất