Chương 519: "Đừng chậm trễ thời gian nữa, mau mau bái sư đi!"
Đại chiến Dương vực đã ngừng, sẽ có vô số những kẻ thuộc các thế lực lần lượt nổi lên, Khương Vọng không thể không thận trọng ứng phó.
Hắn lập tức dừng tu hành, đi theo Độc Cô Tiểu đến tiền viện.
Bản thân hắn không có quan hệ hữu dụng nào nên chỉ đành nhờ Trọng Huyền Thắng mua hộ Khai Mạch Đan, để thực hiện hứa hẹn giúp Độc Cô Tiểu khai mạch lúc trước, chắc khoản vài ngày nữa là xong.
Những bố trí bên trong viện này, Khương Vọng cũng chưa từng phải phí tâm, chúng đều do Độc Cô Tiểu lo liệu.
Hắn không để ý đến những chuyện này lắm, nhưng cũng thật sự cảm thấy tai mắt thoải mái hơn rất nhiều.
Khách đến đang chờ ở tiền viện.
Đây là một lão tăng mặt vàng khô gầy, mặc tăng y thô nhám, giẫm trên một đôi giày rơm lộ ngón chân, trong mấy ngón chân còn có cả cấu đen.
Lúc Khương Vọng đánh giá lão, lão cũng đang đánh giá Khương Vọng.
"Đại sư đến đây vì chuyện gì?" Khương Vọng hỏi.
Lão tăng mặt vàng dựng một tay lên hành lễ: "Bần tăng đến vì chữ duyên"
Khương Vọng không đáp lại lời lão, không nói lời hàm ý sâu xa gì với lão, chỉ cố ý nói: "Nếu là hoá duyên ta có thể an bài cơm chay"
Lão tăng mặt vàng khẽ gật đầu: "Như thế thì làm phiền thí chủ"
Khương Vọng...
Nếu chỉ là hoá duyên, tất nhiên Độc Cô Tiểu đã sớm an bài.
Lão tăng này chờ đến hiện giờ, tất nhiên là có mục đích gì khác.
Hơn nữa khí cơ của người này như có như không, tu vi sâu không lường được.
Khương Vọng không muốn gây chuyện vô ích, dưới tình huống địch ta không rõ cũng tận lực khắc chế lòng hiếu kỳ. Cho nên hắn cố ý dùng hoá duyên đi chặn họng lão, không ngờ lão tăng này lại mượn dốc xuống lừa.
Muốn hoá duyên thật!
Tốt xấu gì Khương Vọng cũng là chủ của trấn vực Thanh Dương, vẫn cung cấp được một bữa cơm chay.
Có điều, khi nhìn thấy đống chén càng chồng càng cao kia, sắc mặt Độc Cô Tiểu dần dần tệ đi trông thấy.
Nàng ta đã từng sống ngày tháng cơ cực, rất hiểu đạo lý cần kiệm quản gia.
Ngày xưa cũng không phải chưa thấy qua hòa thượng hoá duyên, thông thường họ chỉ ăn một chén cơm chay, mấy cọng rau xanh thôi, có ai hoá duyên mà ăn uống thả cửa, ăn liên tục hai mươi mấy chén cơm? Rau xanh thì ăn sạch năm đĩa!
Chỉ là Khương Vọng không nói lời nào, nàng ta cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Nhưng thật ra lúc đi đến sau bếp, nàng ta lặng lẽ dặn dò rải nhiều chút muối, để tên hòa thượng như quỷ chết đói đầu thai này mặn đến no luôn, không ăn nhiều được nữa.
Lúc lão tăng mặt vàng ăn cơm trông cực kỳ thành kính, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm đồ ăn không chớp mắt, nhai kỹ từng ngụm từng ngụm rồi chậm rãi nuốt xuống. Nhìn có vẻ rất cẩn thận, nhưng ăn lại không chậm.
Chén đĩa dần dần chồng cao, đầu bếp đã mệt đến mức phải thay người.
Khương Vọng không có khả năng mặc kệ một cường giả lai lịch không rõ, để lão ta tùy ý hành động nên hắn cố duy trì kiên nhẫn, ngồi kế bên.
Hắn không tiện thăm dò sương mù mông muội, nhưng ngồi như vậy cũng có thể uẩn dưỡng đạo nguyên.
Chồng chén chất cao đã tăng đến bốn mươi cái, đĩa không cũng đạt đến con số chín, lão tăng mặt vàng mới dừng đũa lại, sờ sờ bụng, thỏa mãn mà thở phào nhẹ nhõm.
"Đại sư dùng xong rồi?" Khương Vọng hỏi.
"Còn chưa dùng hết sức, không thể hưởng hết phúc" Lão tăng rất đứng đắn mà nói: "Lửng dạ là được rồi, cần biết cách tiết chế"
"... Thụ giáo"
Lão tăng mặt vàng liếc nhìn hắn một cái, vẻ mặt như đang nói trẻ nhỏ dễ dạy.
Nhưng Độc Cô Tiểu lại không nhìn được, vội giúp hạ nhân cùng nhau dọn chén đĩa xuống, bản thân cũng tiện thể trốn ra ngoài.
"A di đà phật" Lão tăng mặt vàng giơ một tay lên hành lễ, lúc này mới nhớ tới giới thiệu chính mình: "Lão tăng Khổ Giác, nói vậy chắc thí chủ cũng biết như sấm bên tai"
Nói về lễ tiết, hòa thượng này đã lớn tuổi như vậy, dưới tình huống không quá mức lắm thì hắn không tiện xem nhẹ.
Tuy Khương Vọng chưa từng nghe nói đến Khổ Giác đại sư gì, nhưng cũng phối hợp mà đáp: "Đại sư đức danh lan xa, có lẽ tiểu tử đã từng nghe thấy.
Không biết đại sư lần này tới.."
"Đều là duyên pháp!"
Gương mặt khô khốc đầy nếp nhăn của lão tăng mặt vàng cứ như đã giãn ra: "Lão tăng và ngươi, có duyên phận!"
Khương Vọng còn chưa nói gì, lão hòa thượng Khổ Giác lại nói: "Thiên hạ đều biết, lão tăng là người phân rõ phải trái"
Lão nhìn Khương Vọng từ trên xuống dưới, càng nhìn ánh mắt càng vui mừng: "Nhận được ân một bữa cơm của ngươi, lão tăng há có thể không trả ơn?"
Một câu "Khách sáo" của Khương Vọng còn chưa kịp ra khỏi miệng.
Lão tăng mặt vàng đã nói: "Vậy truyền y bát cho ngươi đi!"
"Ngươi lập tức thu dọn đồ đạc, theo ta vào chùa. Ta chắc chắn sẽ dốc hết sức truyền thụ sở học cả đời, không đến ba mươi năm, ngươi cũng có thể như lão tăng, được thiên hạ kính ngưỡng! Thôi, người xuất gia chúng ta cũng không có gì để thu gom cả, vậy thì cứ đi..."
Lão vừa nói vừa tới kéo Khương Vọng.
"Chậm... Chậm đã!"
Khương Vọng nhảy một bước ra thật xa.
Lão bị điên à?
Nói thế nào thì hắn cũng là cao thủ mười tám tuổi Đằng Long Cảnh, Thanh Dương Trấn Nam thực phong của triều đình Tề Quốc. Muốn thiên phú có thiên phú, muốn thực lực có thực lực, muốn tiềm lực có tiềm lực, thế lực cũng đang trong giai đoạn phát triển.
Sao lại không đầu không đuôi muốn ta ném xuống tất cả đi theo lão làm hòa thượng kia chứ?
Nếu không phải lão hòa thượng này thực sự có chút tu vi trong người, không giống ngốc tử thuần túy, Khương Vọng đã sớm phất tay áo bỏ đi.
Trong lòng hắn ngổn ngang trăm mối, nhưng trên mặt vẫn duy trì lễ phép cơ bản: "Có lẽ đại sư có hiểu lầm gì đúng không? Tại hạ không có dự tính đi làm hòa thượng!"
Lão hòa thượng Khổ Giác có chút bất mãn: "Hiện tại ngươi không có dự tính, ai biết về sau có hay không?"
«9 Bản thân ta không biết mà lão biết à2 Khương Vọng cố gắng bình thản mà nói: "Hiện tại không có, về sau hẳn cũng không có"
"Ngươi chỉ có thể đại diện cho ngươi của hiện tại, không thể đại diện cho ngươi của tương lai" Giác Khổ lão hòa thượng nói xong thì lại đi về hướng bên này: "Đừng chậm trễ thời gian nữa, mau mau bái sư đi!"