Chương 520: Khổ Giác
Khương Vọng cảnh giác mà lại lui ra bên ngoài, trong lòng có chút bất mãn:
"Đại sư, thỉnh tự trọng, chớ có càn quấy"
"Đứa nhỏ này, sao lại không nghe khuyên bảo?" Đôi lông mày của Giác Khổ cau chặt lại với nhau: "Lão tăng là người từng trải, sao có thể lừa ngươi được? Trước khi chưa vào cửa Phật, ta cũng hào hoa xa xỉ, tự cho là tương lai vô hạn, nhưng mà vinh hoa như bọt nước, thế sự luôn nổi chìm. Sau khi quy y ngã phật, rốt cuộc mới đạt được an bình vô thượng!"
Khương Vọng nhịn không được nhìn nhìn vải bố tăng y, lại nhìn nhìn chiếc giày rơm lộ ra ngón chân của lão.
Tuy rằng hắn không chú ý hưởng thụ giống như Triệu Nhữ Thành, nhưng cũng không đến mức sống qua loa như vậy.
Nếu nói đây là "An bình".. Vậy cũng thật sự không cần.
Chú ý tới ánh mắt của Khương Vọng, mày Giác Khổ nhăn càng sâu: "Phú quý phàm tục, mây khói thoảng qua, cái này mà ngươi cũng nhìn không thấu sao?"
Khương Vọng buồn bực đáp lại: "Ta không có tuệ căn"
Rốt cuộc đến phiên lão hòa thượng Giác Khổ trầm mặc.
Lão tăng mặt vàng im lặng một hồi, miễn cưỡng kéo khóe miệng lên:
"Không quan trọng, vi sư đã quen biến cát thành vàng"
Da mặt của người này còn dày hơn cả mặt trống, bên này căn bản còn chưa đồng ý, lão đã tự xưng là "Vi sư" rồi.
"Không cần ngài biến, ta vốn là vàng thật rồi!"
Từ sư phụ này để lại cho hắn ký ức không có gì tốt. Cho tới nay, hắn chỉ thiệt tình thừa nhận có Đồng A, lúc bắt đầu thì để phòng, sau đó lại tin tưởng, cuối cùng lại là lừa gạt...
Khương Vọng bị kích ra ngạo ý, không muốn nói tiếp nữa, hắn xoay người muốn đi ra ngoài.
Nhưng không biết tại sao, mới bước ra vài bước thì đôi mắt hắn lập tức khựng lại, phát hiện mình đã về lại chỗ cũ!
Đây là thủ đoạn gì mà có thể khiến mình không hề phát giác!
Khương Vọng ấn kiếm quay người lại: "Đại sư, ngươi làm vậy là có ý gi?"
"Đồ nhi ngoan, đừng đánh đánh giết giết với sư phụ, không biết lớn nhỏ gì ?"
cả:
Khổ Giác nói xong thì duỗi tay về phía trước.
Dưới chân chưa động, nhưng Trường Tương Tư đã rơi vào tay. Khương Vọng căn bản chưa kịp phản ứng thì hai tay đã trống trơn!
Người dùng kiếm mất kiếm, mất mạng khi quyết mạng!
"Kiếm không tồi! Nhưng quá hung hãn!" Khổ Giác giơ ngang kiếm ở trước, duỗi tay thoáng phất qua: "Hôm nay gặp được đồ giỏi, vi sư không có vật gì cả, chỉ đành trợ ngươi trấn nó!"
Một phật quang hiện lên phía trên Trường Tương Tư, Khổ Giác ném một cái, Khương Vọng còn chưa nhận ra quá trình thì kiếm của mình lại về đến tay.
Hắn và kiếm này sớm chiều ở chung, đã hợp thành một lòng.
Hắn không thấy Trường Tương Tư có biến hóa gì, nhưng lại thật sự cảm giác ra có chỗ nào đó bất đồng.
Trường Tương Tư mất mà tìm lại được, Khương Vọng cũng hoàn toàn mất đi tâm tư động võ.
Mặc kệ lão hòa thượng Khổ Giác này không đàng hoàng như thế nào, nhưng thực lực sâu không lường được của lão vẫn nằm ngang ở đó.
Căn bản có chênh lệch lớn đến mức nào cũng không nhìn ra được, càng đừng nói đi giảm đi chênh lệch này.
Đi cũng đi không được, trước đó bị bắt dừng chân tại chỗ đã là chứng minh.
Cũng may có vẻ lão tăng mặt vàng này cũng không có ác ý.
Khương Vọng thở dài: "Đại sư, nếu ngài thật sự thiếu đồ đệ, trấn trên của ta có một người tứ đại giai không, xem nhẹ sinh tử, cái gì cũng không để bụng... Ta thấy hắn rất có tuệ căn"
Hắn nói thầm trong lòng: Hướng Tiền à Hướng Tiền, vị đại sư này mạnh như vậy, bái vào môn hạ của lão thì cũng không tính là bôi nhọ ngươi. Cái gì mà Phi Kiếm Tam Tuyệt Đỉnh, đều là thời đại quá khứ rồi, nên quên cũng phải quên đi.
"Hắn không được" Lão hòa thượng Khổ Giác lập tức từ chối: "Không chừng ngày nào đó sẽ mất mạng, lão tăng còn phải nhờ vào các đồ đệ giữ đạo hiếu mà, nhất định không thể thu Tang Môn tỉnh này"
Nghe lời này của lão hòa thượng, hình như lão có hiểu biết nhất định với bối cảnh của Hướng Tiền. Chỉ là không biết vì sao lão lại nói Hướng Tiền là "Tang Môn tinh".. Lời này khó nghe vô cùng.
Nhưng hiện giờ cũng không phải thời điểm dây dưa những chuyện này, Khương Vọng đau khổ hỏi: "Xin hỏi đại sư, tại sao ta lại rơi vào pháp nhãn của ngài?"
"Có duyên!" Khổ Giác cắn chặt chuyện này mà nói.
Khương Vọng...
Loại lý do này, có muốn cũng không thể sửa được.
Hình như Khổ Giác cũng biết lời này không có sức thuyết phục mấy, lại bổ sung: "Ngươi che chở bá tánh ở nơi đây, giữ an bình cho một phương, lão tăng đã nhìn thấy cả. Có tấm lòng từ bi, có suy nghĩ bồ đề, rất hợp với ngã Phật!"
Khương Vọng vội nói: "Nếu bàn về từ bi, Dương Quốc có một người cứu được vô số người, được vạn người kính ngưỡng. Đó là trấn phủ sứ của quận Hành Dương Hoàng Dĩ... "
Ai ngờ này lão tăng mặt vàng bỗng nhiên giận dữ: "Nghiệt đồ! Tìm mọi cách đùn đẩy, ngươi có dụng ý gì? Là khinh thường ngã Phật hay sao?"
Tội danh bị chụp mũ quá lớn nên Khương Vọng cũng xem nhẹ một tiếng 'Nghiệt đồ' quá tự xem là thân quen này, chỉ vội giải thích: "Con đường tu hành có ngàn vạn, khi chưa đến đường cùng thì ai biết được ai đúng ai sai?
Phật môn cũng là con đường phổ biến đương thời, tiểu tử không dám có lòng khinh thường!"
Lão hòa thượng Khổ Giác lại nói: "Vậy thì là chướng mắt Huyền Không Tự của ta?"
Ghê gớm!
Thì ra là hòa thượng của thánh địa Phật môn phía Đông - Huyền Không Tự!
Đối với đại tông nổi danh lừng lẫy của Đông vực này, Khương Vọng chỉ mới nghe kỳ danh, nhưng lại chưa tiếp xúc bao giờ.
Chỉ là, vì sao bản thân lại bị Huyền Không Tự nhìn trúng?
Hắn vội nói: "Huyền Không Tự là danh tông thiên hạ, từ trước đến nay tiểu tử rất ngưỡng mộ!"
Gương mặt của lão tăng mặt vàng càng khô càng thất bại: "Vậy ngươi xem thường Khổ Giác ta sao?"
Lão mạnh như vậy, cho dù thật sự xem thường thì sao ta dám nói ra...
Khương Vọng đành bất đắc dĩ nói: "Đại sư, ai có chí nấy!"
Hiện tại hắn có Thái Hư Huyễn Cảnh có thể thôi diễn công pháp, lại được tước vị của Tề Quốc, tất cả công pháp bí thuật đều có thể đạt được thông qua con đường chính quy từ Tềẻ Quốc. Hắn không muốn cũng không cần tìm một sư phụ để quản lý mình, đặc biệt hắn cũng chưa từng có suy nghĩ cạo trọc làm hòa thượng.
Nói đến cùng, trước kia hắn chưa bao giờ tiếp xúc với Phật pháp, hiện giờ tu hành đến tận đây, phát triển cũng không tồi, bình thường cũng không thua ai, đâu ra đạo lý đột nhiên lựa chọn một con đường mới.
Nhưng mà tình thế lúc này thật sự khiến người ta không trở tay kịp.