Chương 527: Hái đào
Mà mười năm của đảo Sùng Gía lại là mười năm của toàn bộ Trọng Huyền gia. Nhiều lắm Trọng Huyền Thắng này chỉ có thể được chia một chút cơm thừa canh cặn.
Đến nay mà Khương Vọng vẫn chưa từng gặp mặt Trọng Huyền Tuân, ra tay không thể nói là không quả quyết, suy nghĩ không thể nói là không chu toàn.
Trong lần bí cảnh Thiên Phủ kia, sự cản trở của Trọng Huyền Tín càng giống như một nước cờ tiện tay, người này căn bản không có được lời hứa hẹn nghiêm túc của Trọng Huyền Tuân.
Sự gia nhập của Vương Di Ngô càng giống như Vương Di Ngô chủ động vì chuyện này, hoặc có thể nói là nhằm vào ứng phó tiện tay do Trọng Huyền Thắng lâm trận đổi tướng, mà không phải suy tính nghiêm túc của Trọng Huyền Tuân. Trong thời gian cực ngắn mà lấy được một vị trí tham gia bí cảnh Thiên Phủ, cũng có thể thấy được khả năng của y.
Chỉ có duy nhất lần này, là thủ đoạn thật sự của Trọng Huyền Tuân.
Thủ đoạn nhằm vào Trọng Huyền Thắng.
Bất kể là Trọng Huyền Tuân rốt cuộc cũng cảm thấy hứng thú, hay là y mới bắt đầu rảnh tay thì người này vừa ra tay đã gặt hái được thành quả thắng lợi của Trọng Huyền Thắng!
Cũng khó trách Trọng Huyền Thắng không thể chấp nhận như thế.
"Ít nhất điều này chứng minh một điều!" Khương Vọng trầm giọng mà nói:
"Ít nhất tới hiện tại, Trọng Huyền Tuân đã không thể không coi ngươi là đối thủ!"
Trước đó bất kể Trọng Huyền Thắng giao du ở Lâm Truy cũng hay gầy dựng thế lực, phản ứng của Trọng Huyền Tuân cũng không nóng không lạnh, giống như chẳng dậy nổi hứng thú, đồng thời cũng căn bản không để bụng.
Hiện tại ít nhất có thể chứng minh, Trọng Huyền Thắng đã không phải là người mà y có thể xem nhe.
"Đúng vậy!" Trọng Huyền Thắng vỗ vỗ Khương Vọng: "Ta chạy tới là muốn trấn an ngươi, không ngớ ngược lại toàn là ngươi trấn an ta!"
Hắn ta dừng lại một chút: "Ta chỉ muốn nói với ngươi, chúng ta từng có thời điểm càng tệ hơn, đương nhiên cũng sẽ đến lúc càng tốt hơn!"
Trong lúc sứt đầu mẻ trán như vậy, hắn ta lại lập tức nghĩ đến trấn an Khương Vọng có khả năng sẽ cảm thấy mất mát, đủ thấy được tình nghĩa này.
Khương Vọng cười cười: "Ngươi tới một chuyến, môn đều khoan! Huống chỉ là tâm tình!
Trong phủ của Trọng Huyền Trử Lương, tấm biển Định Viễn Hầu mới thay không lâu.
Trấn phủ sứ quận Nhật Chiếu tân nhiệm là Điền An Thái đã đứng hồi lâu trong viện.
Dùng qua cơm trưa, Trọng Huyền Trử Lương mới thong thả ung dung đi vào tiền viện, khoanh tay nhìn Điền An Thái: "Hôm nay Trấn phủ sứ Nhật Chiếu đến là để thị uy?"
Điền An Thái tất cung tất kính mà khom người chắp tay, nói: "Lần này kẻ hèn tới, một là vì tạ ơn, hai là vì thỉnh tội!"
Tạ ơn tất nhiên là tạ ơn dìu dắt lập công, thỉnh tội tất nhiên là thỉnh tội chiếm đoạt trấn phủ sứ Nhật Chiếu.
Có đại trạch Điền thị chống lưng, lại được Tề đế khâm điểm, giờ phút này cũng không ở trong quân, Điền An Thái hắn ta vốn không cần làm như thế.
Nhưng hắn ta vẫn tới.
"Hôm nay ngươi dám đến thỉnh tội, cũng khiến bản hầu lau mắt mà nhìn"
Trọng Huyền Trử Lương cười cười: "Là ý của Điền An Bình đúng không?"
Điền An Thái không dám thừa nhận, càng không dám phủ nhận, chỉ nói: "Kẻ hèn kinh sợ!"
"Tính kế thật giỏi đấy Điền An Bình, nếu ta quất roi ngươi, là mang đến thanh danh cho ngươi. Nếu ta giết ngươi, là ngỗ nghịch thánh ý"
Trọng Huyền Trử Lương nói xong thì nhíu mày lại: "Nhưng Điền An Thái, ngươi nói xem, nếu ta muốn giết người, sẽ để ý những chuyện này sao?"
Lưng Điền An Thái lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng kêu khổ không thôi.
Nói giết hai mươi mốt vạn quân Dương là giết, Trọng Huyền Trử Lương mà thật sự tàn nhẫn lên thì quan tâm những chuyện đó hay sao?
"Hầu gia thần uy cái thế, tất nhiên là, tất nhiên là..."
Hắn ta cứ "Tất nhiên là" nửa ngày, cũng "Tất nhiên là" không ra một từ nào cả.
Trọng Huyền Trử Lương không kiên nhẫn mà vung tay lên: "Được rồi. Trở về nói cho Điền An Bình, ta không giết ngươi, nhưng hắn phải nhớ rõ ân tình này!"
Dạng hung nhân như Trọng Huyền Trử Lương mà cuối cùng cũng phải thỏa hiệp...
Trong lòng Điền An Thái buông lỏng, hành đại lễ rồi vội vàng rời đi như chạy nạn.
Dù Hung Đồ chưa làm gì hắn ta, lại càng khó chịu hơn cả chịu hình.
Nếu có khả năng, cả đời hắn ta cũng không muốn đến phủ Định Viễn Hầu nữa.
Nhưng mà, hắn ta không muốn thừa nhận nhưng không thể không thừa nhận là...
Hắn ta càng không có dũng khí cự tuyệt yêu cầu của đệ đệ trong nhà kia,.
Mặc dù chức trấn phủ sứ ở quận Nhật Chiếu đã bị Điền An Khang lấy mất, nhưng Thanh Dương trấn của Khương Vọng vốn là thực phong nên vẫn có thể duy trì tính độc lập riêng như cũ.
Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng đã bàn bạc rất lâu về tình thế trước mắt, trong tình huống để lọt mất chức trấn phủ sứ của quận Nhật Chiếu, nếu muốn giữ gìn thành quả thắng lợi chiến tranh một cách hiệu quả nhất thì phải tăng cường việc kiểm soát vị trí trấn phủ sứ của quận Hành Dương.
Hoàng Dĩ Hành vốn là thần quan của vong quốc, không có họ hàng gì ở Tề Quốc, hiện tại hắn ta đã làm việc cho Trọng Huyền Trử Lương, nhất thời không thể cậy quyền cậy thế gì nên cũng có thể coi như đáng tin.
Nhưng không có việc gì là tuyệt đối, giống như việc Trọng Huyền Tuân lấy đảo Sùng Giá đồi lấy quận Nhật Chiếu, y ắt sẽ ngấm ngầm qua lại với Hoàng Dĩ Hành. Y có thể huy động nhiều nguồn lực hơn Trọng Huyền Thắng nhằm thay đổi lập trường trong nội bộ Trọng Huyền gia, đôi khi nguy hiểm về chính trị xuất phát từ những cái rất nhỏ nên không thể không để phòng điều này.
Còn ở một quận khác trong Dương vực, chức trấn phủ sứ ở quận Xích Vĩ đã được giao cho Tĩnh Hải Cao thị thì không cần lo lắng gì nữa. Vì có muốn lo lắng thì Cao thị cũng không bằng lòng.
Nói tóm lại, việc phân chia lợi ích sau chiến tranh vì có Trọng Huyền Tuân xen vào nên bọn họ không thể đạt được kết quả tối ưu nhất, nhưng dù sao cũng thu hoạch được rất nhiều, thực sự không cần quá thất vọng.