Chương 532: "Cửa Tín quả thật cũng gần!"
Sự im lặng của Khương Vọng hơi ngoài dự liệu của Trình Thập Nhất.
Dưới con mắt của bà ta, loại thiếu niên anh hùng như Khương Vọng, lại vừa mới được phong tước thì dù có tôn trọng Trọng Huyền Thắng như thế nào, cũng không nên tình nguyện ẩn giấu tài năng mới phải.
Đường đường Phó hội chủ Tụ Bảo thương hội nói chuyện với hắn, dù trong lòng có ý kiến thế nào đi nữa thì cũng không nên mặc kệ.
Hành xử thế này, trái lại càng giống là đầy tớ, thị vệ bình thường hơn.
Việc này thật ra cho thấy hắn tuyệt đối sẽ không thay đổi thái độ.
Trong đầu bà ta suy nghĩ, nhưng trên mặt lại không chút bối rối.
Bà ta chỉ cười rồi đưa mắt sang nhìn Trọng Huyền Thắng: "Hội chủ trăm công nghìn việc, mấy ngày gần đây thương hội đang khai thác Dương địa, trong phút chốc không thể nào bỏ ngang. Chỉ có Phó hội chủ là ta đây vẫn xem như rảnh rỗi, bằng không sẽ không thất lễ với công tử"
Bụng dạ nữ nhân này e rằng chỉ nhỏ như cây kim.
Thái độ của Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng cũng không tính là tốt, bà ta thì cũng không chịu nói lời dễ nghe.
Nói tới nói lui, chẳng qua là ba chữ: "Ngươi không xứng".
Hội chủ Tụ Bảo thương hội, họ Tô tên Xa, tất nhiên là nhân vật bậc nhất bên trong thành Lâm Truy.
Lúc trước, Trọng Huyền Thắng được gặp lão là nhờ được Trọng Huyền Trử Lương dẫn theo.
Lần này, tuy rằng có công lao trù tính Dương địa, trảm tướng phá quân...
Nhưng chắc cũng chưa đủ!
Bốn chữ "khai thác Dương địa" càng khiến người ta giống như bị kim châm.
Tụ Bảo thương hội làm sao thắng được Tứ Hải thương mỉnh ở Dương địa?
Còn không phải dựa vào Trọng Huyền Thắng hay sao!
Qua cầu liền rút ván, đi qua lại với Trọng Huyền Tuân.
Trọng Huyền Thắng cười híp mắt nói: "Muốn gặp Tô hội chủ là bởi vì có mấy lời, có lẽ chỉ ông ta mới có thể nghe hiểu!"
"Trọng Huyền công tử cứ nói đùa" Trình Thập Nhất cười nói: "Không phải người ta cũng có hai cái tai hay sao?"
Tô Xa đã không xuất hiện, thì ý nghĩa chuyến đi này liền mất một nửa.
Đương nhiên, Trọng Huyền Thắng sẽ không trực tiếp phất áo bỏ đi ấu trĩ như vậy, lại hỏi: "Ngươi có thể đại diện cho Tô Xa hội chủ?"
Trình Thập Nhất vẫn cứ ung dung cười: "Ta đây tuy là 'Phó; nhưng cũng là Hội chủ đấy"
Trọng Huyền Thắng gật nhẹ đầu, quay sang hỏi Khương Vọng: "Huynh đệ, lần này chúng ta đến Lâm Truy là vào bằng cửa nào?"
Khương Vọng cất giọng nói: "Chỉ thấy được một chữ "Tín"
Trình Thập Nhất lại cười như cũ: "Cửa Tín quả thật cũng gần!"
Cửa chữ Tín đúng thật cách Tụ Bảo thương hội không xa.
Trọng Huyền Thắng âm thầm chế giễu nàng ta bội ước thất tín, nàng ta thì trái lại cười Trọng Huyền Thắng không biết thân biết phận, lòng đều nóng như lửa đốt mà cũng không chịu nhường nhịn nhau nửa phần.
"Đều nói việc làm ăn nên có trước có sau"
Giọng nói Trọng Huyền Thắng lạnh lùng: "Tại sao chân trước ta vẫn chưa rời cửa của quý hội, chân sau bọn ngươi liền tiếp đón Trọng Huyền Tuân?
Cái cửa này thật sự cũng quá thoáng rồi?"
Trình Thập Nhất bưng trà lên, nhẹ nhàng mở nắp: "Công tử cũng biết, Tứ Hải thương minh làm buôn bán. Đã là buôn bán thì nào có đạo lý đóng cửa từ chối khách?"
"Giỏi cho một Trình Hội Chủ hiểu biết." Trọng Huyền Thắng vờ như không hiểu ám chỉ đuổi khách, chỉ nói: "Nội tình Tứ Hải thương minh là đến mức nào, to lớn cỡ nào, đều bởi vì thất tín mới rơi vào tình trạng người chửi người đánh ở Dương địa!"
"Làm ăn coi trọng hòa khí sinh tài, nhà bên cạnh tốt xấu thế nào ta cũng không tiện nói! Chẳng qua là, n giám bất viễn (1) cũng thật sự đủ để làm tấm gương (Trích: Kinh thi: Đại Nhã: Đăng.
Nói đến đây, Trình Thập Nhất vậy mà ngáp một cái, đã không thèm che giấu thất lễ nữa: "Nói bọn ta thất tín, vậy cũng được sao? Giữa chúng ta cũng đâu có làm thêm buôn bán nào khác. Thắng công tử người với Tuân công tử không phải cũng là người một nhà sao?"
Lời này thật khiến người khác tức giận.
Ngay cả Khương Vọng bên cạnh cũng bị chọc cho tức lây.
Trọng Huyền Thắng lại cười to: "Được lắm! Đến hôm nay mới biết cái gì gọi là tại thương ngôn thương () !"
(Tại thương ngôn thương: chỉ người trên thương trường đều căn cứ vào lập trường buôn bán để nói chuyện Trình Phó hội chủ lười biếng nói: "Công tử khen sai rồi"
Trọng Huyền Thắng liền đứng dậy, bỗng nhiên ngưng cười, chỉ Trình Thập Nhất và nói: "Ngươi nhớ lấy, Tụ Bảo thương hội sẽ bị hủy trong tay hạng nữ nhân tầm nhìn hạn hẹp như ngươi!"
"Tôn trọng Trọng Huyền gia nên gọi ngươi một tiếng công tử!" Trình Thập Nhất vẫn ngồi đấy, ánh mắt lại lạnh nhạt đi: "Ta tuy chỉ có một mình, không quyền không thế, nhưng vẫn phải khuyên ngươi... nói chuyện cho đàng hoàng!"
Bầu không khí căng thẳng như vậy, không cách nào xoay chuyển. Hoặc có lẽ, đây vốn là kết quả Trình Thập Nhất mong muốn.
Mặc dù Trọng Huyền gia thế mạnh, nhưng Tụ Bảo thương hội cũng không yếu đuối. Hơn nữa còn có Trọng Huyền Tuân mà bản thân Trọng Huyền Thắng chưa đại biểu được cho Trọng Huyền gia.
Cho nên đây cũng là một trong những nguyên nhân Tụ Bảo thương hội bỏ Trọng Huyền Thắng mà chọn Trọng Huyền Tuân.
Trọng Huyền Thắng dựa vào sức mạnh của gia tộc, cùng thúc phụ là Trọng Huyền Trử Lương nắm chủ đạo trận chiến Diệt Dương. Thành quả thắng lợi sau trận chiến, gia tộc tự nhiên có quyền hưởng dụng.
Phân phối và trao đổi lợi ích sau chiến trận, hễ là có lợi cho gia tộc, Trọng Huyền Thắng không có lý do cũng như quyền lực để từ chối.
Mà lợi ích chủ yếu của hắn ta thật ra là ở quận Nhật Chiếu. Bởi vì hai quận khác đều đã chia đi.
Trước khi trận chiến diễn ra, việc buôn bán của Trọng Huyền gia ở Dương địa đã bị chia cho Trọng Huyền Thắng. Chỉ là lúc đó khối thịt này vẫn rất nhỏ, nên không được người khác xem trọng cho lắm.
Bây giờ, Trọng Huyền gia nắm quyền chủ đạo trong trận chiến lật đổ Dương Quốc, nên việc làm ăn tại Dương địa liền có tiềm lực phát triển đến cực hạn - Đây chính là nguyên nhân vì sao bước thứ hai của Trọng Huyền Tuân lại là hướng đến Tụ Bảo thương hội. Y muốn lấy sự tài trợ của Tụ Bảo thương hội làm điểm tựa, đoạt lấy lợi ích chủ yếu của Trọng Huyền Thắng.
Việc này không hề mượn nhờ sức mạnh nội bộ Trọng Huyền gia, không có tổn thất do nội đấu, chỉ đơn thuần là tranh đấu giữa hắn ta và Trọng Huyền Thắng cho nên cũng hợp lẽ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Trọng Huyền Thắng lòng nóng như lửa đốt, lập tức phải về Lâm Truy để xử lí. Thực sự là lửa cháy đến sau nhà, không thể không cứu. Việc này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với việc mất đi vị trí Trấn phủ sứ quận Nhật Chiếu!