Chương 533: Không tiễn
Lúc này, làm lớn chuyện ở địa bàn của Tụ Bảo thương hội, người chịu thiệt sẽ chỉ là phía mình. Nhưng cũng tuyệt đối không tỏ ra yếu kém, càng là lúc như thế này, Trọng Huyền Thắng càng không thể để người khác nhìn ra mình yếu đuối.
Trong lòng nghĩ đến đây, Khương Vọng vươn người dậy, đưa tay đè bả vai Trọng Huyền Thắng lại, nói với Trình Thập Nhất: "Hôm nay đến "Tụ Bảo Bồn", đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, thật khiến ta mở rộng tầm mắt!"
"Tôn phủ hậu đãi, Khương mỗ cảm khái vạn phần! Trong vòng hai năm, ta khai ấn Nội Phủ, tất sẽ bước qua cửa này, báo đáp ân tình của hôm nay của quý phủ!"
Đây chính là đe dọa.
Đồng thời kéo xa chiến tuyến, để xung đột không đến nỗi bắt đầu ngay hiện giờ.
Tụ Bảo thương hội vẫn có một Phó hội chủ tự mình đến tiếp đãi, có thể thấy bọn họ dù đổi phe về phía Trọng Huyền Tuân, nhưng cũng chưa hẳn muốn hoàn toàn cạch mặt Trọng Huyền Thắng. Suy cho cùng thì từ bí cảnh Thiên Phủ mãi cho đến khi Dương quốc bị diệt, Trọng Huyền Thắng đã từng bước chứng minh tiềm lực và năng lực của mình.
Chỉ có Trình Thập Nhất này không biết nhận bao nhiêu chỗ tốt của Trọng Huyền Tuân, một chút cũng không nhường nhịn. Đương nhiên, việc bà ta không nhường nhịn chỉ là giọt nước tràn ly, còn thật sự thì đại thể đã là như thế.
"Ta rất thưởng thức Thanh Dương Trấn Nam - người đã chiến thắng ở bí cảnh Thiên Phủ, chẳng qua nếu muốn đến Tụ Bảo thương hội gây khó dễ gì, e rằng thần thông Nội Phủ còn chưa đủ" Trình Thập Nhất nhìn Khương Vọng cười nói: "Bổn hội chủ thấy ngươi có khí phách cho nên thêm thời gian mười năm, có lẽ có thể lập Thánh Lâu, đến lúc đó lại tới, thế nào?"
Nữ nhân này thật sự là miệng lưỡi sắc bén, nhưng nếu là bình thường khó mà chiếm ưu thế. Bởi nói về đấu võ mồm thì chưa chắc Trọng Huyền Thắng không thắng được nàng ta, chỉ là lúc này không tiện để chửi mắng thôi.
Cũng may Khương Vọng cũng không hề muốn cãi nhau, nghe vậy chỉ nói:
"Vậy thì làm phiền chờ, Nội Phủ là đủ"
Nói xong, kéo Trọng Huyền Thắng một cái.
Trọng Huyền Thắng cũng lạnh lùng nhìn bà ta, rồi mới nghênh ngang rời đi cùng Khương Vọng.
Phía sau, Trình Thập Nhất chỉ nói: "Không tiễn!"
Xe ngựa chạy trên đường, hai người ngồi đối diện nhau.
Nhẹ nhàng rủ màn xe xuống là đã ngăn cách được tiếng phố chợ ầm ĩ hai bên đường.
Trận văn khắc ấn trên thân xe, đủ để phòng ngừa nhìn trộm.
"Huynh định làm như thế nào?" Khương Vọng hỏi.
Bọn họ đã tiến vào Tụ Bảo thương hội, thì hành tung đã không thể giấu được Trọng Huyền Tuân nữa. Muốn làm việc gì thì cần phải nắm chắc thời gian.
Bởi vì một khi động tác tiếp theo của Trọng Huyền Tuân bắt đầu, rất có thể bọn họ sẽ không ứng phó kịp, khiến sau này mệt mỏi thục mạng!
Hắn không hỏi: "Làm thế nào?" là bởi vì hạng người giống Trọng Huyền Thắng, vĩnh viễn sẽ không có lúc nào mất đi sự bình tĩnh.
"Đối với Tụ Bảo thương hội mà nói, bọn chúng lúc này đã chiếm cứ ưu thế khi cạnh tranh với Tứ Hải thương minh, đang là lúc mở rộng thắng thế.
Việc kinh doanh ở Dương quốc, đúng thật là vòng không thoát Trọng Huyền gia. Còn về người làm chủ Trọng Huyền gia là ta hay Trọng Huyền Tuân thì cũng không hề khác biệt.
Chẳng qua bọn chúng chọn Trọng Huyền Tuân là cho rằng hiện tại Trọng Huyền Tuân có thể trợ giúp nhiều hơn!"
Trọng Huyền Thắng giận dữ nói: "Ta phải cho bọn chúng biết là bọn chúng đã sai! Sai càng thêm sai!"
Muốn chứng minh Tụ Bảo thương hội đã sai là một việc rất khó.
Bởi vì thật ra bọn chúng đã đúng!
Bỏ qua trận chiến Dương địa kia, thì Trọng Huyền Tuân đúng thật là có thể trợ giúp Tụ Bảo thương hội nhiều hơn, trên mọi mặt đều như vậy.
Dù là nhân mạch và thế lực của bản thân, hay thậm chí là quyền lên tiếng trong nội bộ gia tộc, y đều có ưu thế hơn Trọng Huyền Thắng.
Người của Tụ Bảo thương hội không mù cũng không ngốc, mà bọn chúng là một đám thương nhân cực kỳ thông minh, trên thương trường chỉ xem trọng lợi ích.
Bọn chúng lấy tài nguyên ra hợp tác với Trọng Huyền Thắng, là bởi vì nhu cầu đánh sập Tứ Hải thương minh, mà đúng lúc ở Dương địa có một cơ hội cực lớn.
Hiện tại chuyển qua hợp tác với Trọng Huyền Tuân, cũng là bởi nhìn thấy viễn cảnh càng rực rỡ.
Nhưng Trọng Huyền Thắng đã nói như vậy, thì tất nhiên hắn ta đã tự có suy nghĩ của mình.
Cho nên Khương Vọng chỉ hỏi: "Ta phải làm gì?"
"Nếu như ta nhớ không sai, huynh có quan hệ rất tốt với Hứa Tượng Càn của thư viện Thanh Nhai?" Trọng Huyền Thắng hỏi.
Khương Vọng do dự một lúc: "Xem như tính cách hợp nhau! Chẳng qua là cũng ít gặp mặt, chưa chắc bằng lòng giúp việc gì lớn lao"
Hắn cần nói rõ ràng quan hệ, để tránh Trọng Huyền Thắng có hy vọng gì không thực tế, cuối cùng ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch.
"Tính cách hợp nhau là được! Cũng không phải giúp việc gì lớn" Trọng Huyền Thắng vỗ đùi một cái, cũng không phải xe ngựa đặc chế cho nên hắn ta ngồi rất gò bó, nhưng lúc này cũng không thể chú trọng nhiều hơn:
"Huynh chỉ cần thông qua y hẹn gặp Lý Long Xuyên là được"
"Gặp Lý Long Xuyên?" Khương Vọng nghỉ hoặc nói: "Lần kia ở ngoài bí cảnh Thiên Phủ cũng có thể thấy được, dường như hắn ta không muốn tham gia tranh chấp giữa huynh và Trọng Huyền Tuân"
"Cũng vậy, ta không cần hắn ta giúp việc gì lớn, chỉ là muốn tặng một món lễ vật" Trọng Huyền Thắng nói: "Lễ vật mà hắn ta không thể nào chối từ"
Khương Vọng nhíu mày: "Khâu Sơn Cung?"
"Huynh cảm thấy hắn ta có thể từ chối không?" Trọng Huyền Thắng hỏi.
Sau khi giết chết Kỷ Thừa, Khâu Sơn Cung gia truyền thuộc Thiên Hùng Kỷ thị liền trở thành chiến lợi phẩm của Trọng Huyền Thắng. Chiếc cung này có thể xưng là trọng bảo, nhất là đối với người chuyên dùng tiễn thuật, là thần binh thắng hết tất cả.
Lễ vật mà Trọng Huyền Thắng mang tặng, đúng là hào phóng.
Khương Vọng nghĩ: "Bất kỳ một danh gia cung thuật nào cũng không thể từ chối Khâu Sơn Cung, nhưng tùy tiện tặng lễ vật lớn như vậy, e rằng hắn ta sẽ chần chờ.
Trọng Huyền Thắng nói: "Chính là phải tặng như vậy. Thạch Môn Lý thị, cái gì chưa thấy qua? Muốn gì không có? Nếu tặng lễ vật tầm thường, hắn ta ngay cả nhìn cũng chẳng thèm!"
Vừa nói, hắn ta vừa lấy một cái hộp trữ vật đưa ra: "Trong hộp trữ vật này, chỉ có đặt một cái Khâu Sơn Cung. Phiền huynh mang tặng!"
Việc này cũng không hề phiền phức, bây giờ Hứa Tượng Càn vẫn ở Lâm Truy. Thư viện Thanh Nhai ở Lâm Truy cũng có biệt viện, lúc trước Hứa Tượng Càn đã từng mời Khương Vọng, chỉ là gặp rắc rối liên tiếp cho nên vẫn chưa có đi được.
Khương Vọng nhận hộp trữ vật, liền hỏi: "Chỉ tặng lễ?"
"Chỉ tặng lễ, không cần làm thêm gì cả"
Khương Vọng gật đầu, tỏ vẻ đã rõ ràng: "Bây giờ ta đi liền. Nhưng có cần chú ý cái gì không?"
Trọng Huyền Thắng im lặng một lúc, rồi ngước mắt nhìn hắn nói: "Huynh đệ, lại muốn huynh cùng ta đánh cược!"
Khương Vọng chỉ cười nói: "Vận may của huynh trước nay luôn rất tốt!"
Rồi đứng dậy, vén rèm đi khỏi.
Nhìn màn xe vừa lại rủ xuống, Trọng Huyền Thắng lẩm bẩm: "Huynh cũng không hỏi trận này cược bao lớn, và cược cái gì!"