Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 538: Muốn thử một cung, tiện thử một kiếm!

Chương 538: Muốn thử một cung, tiện thử một kiếm!


Lúc này Khương Vọng mới nhớ tới, kẻ này, trước đó cố ý phái người của Hồng Tụ Chiêu tới cửa mời, khiến cho Lý Long Xuyên vấp phải chút răn dạy.
Mặc dù cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng giao thủ với nhau, khó tránh khỏi bị nhân cơ hội trả thù.
Cho dù Lý Long Xuyên chưa chắc sẽ như thế, nhưng Hứa Tượng Càn lại suy bụng ta ra bụng người... nghĩ có lẽ sẽ như thết Cho nên hắn ta nói: "Đã là thử dây của danh cung, ta lại không có danh khí bên người, quả thực không ổn! Hay là để cho Khương huynh đệ thử với huynh một lần, có cơ hội sử dụng danh kiếm!"
Hắn ta dứt lời, lại cố ý nhìn sang Khương Vọng nói: "Ta chỉ có hai bàn tay không, huynh đệ, huynh hỏi tên béo kia một chút, có muốn kết giao bằng hữu với ta hay không?"
"Phong thái của Hứa huynh như thế, chắc hẳn là huynh ấy muốn rồi!"
Khương Vọng nhịn cười nói.
Hứa Tượng Càn cao hứng vuốt trán một cái: "Vậy ta sẽ chờ tin!"
Lý Long Xuyên đã biết được bản lĩnh của Hứa Tượng Càn, nhưng lại không hiểu nhiều về Khương Vọng, có lẽ ở trong bí cảnh Thiên Phủ đã từng ra tay, đáng tiếc lại không có ai có khả năng nhớ rõ.
Ngoài ra, tại Dương địa, Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng một trận chiến thành danh, cũng hiển lộ bản lĩnh không tầm thường. Có điều tai nghe chung quy là giả, không có phương tiện xác thực, tùy tiện giao thủ, nếu như không có chừng mực, sợ là sẽ làm tổn hại đến phần cảm tình tặng cung mới vừa rồi.
Lúc này, hắn ta thấy Hứa Tượng Càn nói như vậy, mới nhìn về phía Khương Vọng hỏi ý kiến.
Khương Vọng và Hứa Tượng Càn nói chêm chọc cười xong, lớn tiếng bật cười, nhanh chân bước vào diễn võ trưởng.
Hắn cũng không phải là người có tính ngại ngùng, muốn thử một cung, thì cứ thử một kiếm!
Lúc trước khi hắn tiến vào bí cảnh Thiên Phủ, tất cả các nơi đều là cường giả ở Thông Thiên Cảnh.
Mà chỉ có sáu người có thể thành công lấy được thần thông, được cho là nhóm tồn tại mạnh nhất trong Thông Thiên Cảnh.
Đương nhiên, bây giờ Vương Di Ngô đánh võ cực hạn, đã hoàn toàn xứng đáng là Thông Thiên Cảnh mạnh nhất từ xưa tới nay, còn cao hơn những người khác một tầng.
Vẻn vẹn chỉ còn sót lại mấy người bọn họ mà nói, bây giờ cũng đã lục tục mở ra Thiên Địa Môn, nhìn thấy một phiến thiên địa khác, khó tránh khỏi có xen lòng ngứa ngáy muốn chứng thực lẫn nhau.
Khương Vọng nhanh nhẹn như vậy, Lý Long Xuyên đương nhiên cũng vui VẺ.
Chỉ thấy người đã bước vào diễn võ trường, trường kiếm bên eo vẫn còn nằm trong vỏ, lại có thể tự dấy lên phong mang. Hắn ta lập tức nâng Khâu Sơn Cung vừa mới có được lên, thành khẩn nói: "Cho ta xin phép được làm quen với nó một chút!"
Hắn ta lập tức ngồi bệt xuống đất, hai tay cầm Khâu Sơn Cung, nhắm mắt không nói chuyện.
Đồng thời hắn ta cũng lấy ra tiễn thuật độc môn của Thạch Môn Lý thị thăm dò cây cung này.
Đây không phải là thất lễ, ngược lại chính là tôn trọng.
Khương Vọng cũng trực tiếp ngôi xếp bằng, kiếm gác ngang trên đầu gối, chỉ nói một câu: "Xin cứ tự nhiên"
Sau đó hắn nhắm mắt lại, uẩn dưỡng tinh thần.
Hắn và Trọng Huyền Thắng từ quận Nhật Chiếu ở Dương địa một đường tìm đến Lâm Truy, chỉ vì giữ thể diện trong Tứ Hải thương minh, ở trong khách điểm nghỉ ngơi và hồi phục xong, các phương diện quả thật không được chu đáo.
Cho dù là nhìn từ mặt nào, Lý Long Xuyên đều không thể nghi ngờ là đệ tử thế gia cao cấp nhất trong thành Lâm Truy.
Khương Vọng cũng muốn biết, bản thân mình ở trạng thái đỉnh phong sẽ nằm ở vị trí nào trong cự thành của bá quốc hơn ba trăm dặm này.
Lại nói, Lý Long Xuyên và Khương Vọng cũng không có lập tức khai chiến, ngược lại một người dưỡng cung, một người dưỡng thần, dành sự tôn trọng lớn nhất của bản thân cho người đối diện.
Nhưng mà Hứa Tượng Càn ở ngoài cuộc chờ xem trò hay lại nhàm chán bắt đầu ngáp tới.
Chẳng qua hắn ta vừa mới ngáp được một nửa đã phải miễn cưỡng nuốt xuống.
"Lão thái quân!"
Ở cạnh diễn võ trường không biết từ khi nào đã có hai người đến đây.
Trong đó có một người, cả dung mạo lẫn khí chất đều là tuyệt đỉnh, có thể nói là quốc sắc thiên hương. Nhưng mà người nọ lại rất lạnh lùng, rất kiêu ngạo, vừa nhìn đã thấy giống như không có thứ gì có thể lọt nổi vào mắt xanh.
Tỷ tỷ Lý Phượng Nghiêu của Lý Long Xuyên, Hứa Tượng Càn đương nhiên nhận ra.
Nhưng người làm cho trong lòng hắn ta càng bồn chồn hơn chính là vị lão thái thái mà Lý Phượng Nghiêu đang dìu kia.
Đừng nhìn bà cụ đầu tóc bạc phơ, mặt mũi hiền lành.
Căn cứ theo những gì Lý Long Xuyên kể lại, lúc cái quải trượng đầu rồng kia đánh lên người, thật sự là hoa cả mắt, uy vũ sinh phong!
Người kia đúng là Lão thái quân của Lý gia, là mẹ đẻ của Thôi Thành Hầu đương nhiệm, là tổ mẫu đại nhân ruột của Lý Long Xuyên.
Đối với bạn tốt của cháu trai, lão thái quân thật ra cũng không lạnh nhạt, chỉ nhẹ nhàng nói: "Cao tài sinh () không cần đa lễ, lão bà ta đây cũng chỉ tới để mở mang tầm mắt mà thôi, nhìn xem Hồng Tụ Chiêu kia có phải là rộng rãi bỏ ra dây cung ra cho cháu của ta hay không"
() Cao tài sinh: học sinh giỏi, cách gọi thân thiết.
Lão thái quân đã muốn xem chiến, Hứa Tượng Càn đành phải cười nịnh không nói được một lời.
Lý lão thái quân gọi hắn ta một tiếng "Cao tài sinh" ý là đã thân thiết, hắn ta đương nhiên không dám bất mãn, cũng không có khả năng già mồm.
Cộng thêm hắn ta nghe được sát khí ẩn hiện trong nửa câu sau của lão thái thái, nụ cười trên mặt cứng đờ, trên cái trán cao kia hiếm khi không ngừng đổ mồ hôi.
Trên diễn võ trường, hai thiếu niên ngồi đối diện nhau, phong thái khác nhau.
Một người dưỡng cung, một người dưỡng thần, khí cơ như dính lại với nhau.
Bên ngoài diễn võ trường, Hứa Tượng Càn cảm giác cả người không được tự nhiên, tìm một cái cớ nhân tiện nói:
"Này không biết còn phải đợi bao lâu, để ta đi lấy một cái tú đôn () tới cho lão thái quân"
() Tú đôn: loại ghế ngồi thời cổ đại, đồ dùng trong các gia đình quý tộc giàu có của Trung Quốc thời xưa. Ghế ban đầu có hình tròn, phần bụng lớn, hai đáy nhỏ, giống như cổ, người ta gọi là cổ đôn. Về sau được cải tiến, phủ lên một lớp khăn thêu, đổi tên thành Tú Đôn ("Tú" có nghĩa là thêu).
Lý lão thái quân khoát tay: "Lý gia nhiều thế hệ tướng môn, làm gì có đạo lý ngồi xem diễn võ đâu chứ?"
Hứa Tượng Càn cười gượng hai tiếng, lại giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, chào hỏi nữ tử lạnh lùng kiêu ngạo kia: "Chào Phượng Nghiêu tỷ tỷ"
Thực sự không phải hắn ta vô lễ, cố tình phớt lờ, mà là bóng ma nữ tử này gây ra cho hắn ta quá sâu, làm cho hắn ta không dám tùy tiện đối mặt.
Lý Phượng Nghiêu chỉ khẽ gật đầu, xem như có qua có lại.
Ngược lại Lý Lão thái thái nhìn kỹ một hồi, lên tiếng hỏi: "Đó là thiếu niên nhà ai vậy?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất