Chương 543: "Nhai sống!"
Tu hành của con người bắt đầu từ đạo nguyên. Cái từ "đạo nguyên" này bản thân đã có ý nghĩa "bắt đầu của đạo", nói theo một ý nghĩa nào đó là đạo nguyên kết thúc mông muội!
Cho nên khi người tu hành có thể thăm dò được Ngũ Phủ Hải trong sương mù mông muội, khóa chặt vị trí của Ngũ Phủ, hoàn toàn xóa sạch ảnh hưởng của sương mù mông muội thì bản thân cũng đã hoàn thành "khai hóa"
Nắm trong tay thân thể của mình, có được "căn phòng" của mình, sau đó có thể tự do từ trong ra ngoài.
Cho nên cảnh giới tiếp theo của Đằng Long cảnh là Nội Phủ!
Phật môn thường so hồng trần với bể khổ, coi con người là chiếc thuyền cô độc.
Trong tu hành, nói khống chế đạo mạch bản thân, quá trình thăm dò Ngũ Phủ Hải trong sương mù mông muội tức là đang nói về tu hành Đằng Long Cảnh.
Cái gọi là "Thân như cây bồ đề, tâm như minh kính đài. Khi nào cũng cần lau, đừng để dính bụi bặm".
Chính là đang nói trong quá trình này phải không ngừng tu bổ bản thân, đừng để Đằng Long Đạo Mạch dính quá nhiều "bụi bặm" cuối cùng bị lạc trong sương mù mông muội.
Đương nhiên, cũng có Phật Tử bẩm sinh "vốn không có vật gì, từ đâu có bụi bặm", căn bản không nhìn thấy sự tồn tại của sương mù mông muội, có điều đối với những tu hành giả bình thường thì không có ý nghĩa tham khảo lớn.
Còn Nho môn nói "Căn phòng không quét được thì lấy gì để quét thiên hạ".
Trên tu hành mà nói, nếu không thể dọn sạch trạng thái mê muội của bản thân, hoàn thành "khai hóa" bản thân, thì càng không đủ để giáo hóa vạn dân.
Miêu tả vượt qua ải để tiến vào Nội Phủ cảnh.
Lúc Trọng Huyền Thắng quay về thì trời đã vào đêm.
Cả người hắn ta đầy mùi rượu, mặt mũi mệt mỏi.
Có điều sau khi về phủ, hắn ta đuổi hạ nhân đi vào phòng Khương Vọng, đôi mắt mở to, vẻ mệt mỏi biến mất.
"Hôm nay thế nào rồi?" Khương Vọng vừa chậm rãi kết thúc công việc, vừa phân tâm hỏi.
Trọng Huyền Thắng nói: "Rất no, rất bẩn!"
Đằng Long Đạo Mạch thoát ra khỏi sương mù mông muội, trở lại Thiên Địa Cô Đảo, Khương Vọng thu hồi tâm thần: "Sao vậy?"
Trọng Huyền Thắng nghe lời nói thì không vui, mặt thì lại cười: "Ăn bế môn canh cả ngày trời, đụng phải kẻ khó xơi!"
Lúc trước sau khi thắng được Thiên Phủ bí cảnh, Trọng Huyền Thắng coi đây là thời cơ trực tiếp chạy tới Lâm Truy lập nghiệp không ngờ vẫn bị lạnh nhạt.
Hắn ta nắm lấy cơ hội, mời được thúc phụ Trọng Huyền Trử Lương lập tức đến thành Nam Dao một chuyến.
Không tiếc trả cái giá lớn áp chế Thập Tứ hoàng tử Đại Tề Khương Vô Dung, dùng đó để tuyên cáo sự cường thế và quyết tâm của mình.
Từ đó về sau hắn ta đã bớt phải nếm mùi vị bế môn canh.
(đóng cửa không tiếp)
Những người thật sự không hợp với hắn ta cũng đều không muốn ra mặt làm khó hắn ta.
Huống hồ bây giờ hắn ta đích thân thôi động trận chiến Diệt Dương, lại xung phong đi đầu, nhiều lần lập đại công, theo lý mà nói trên dưới triều đình đã không còn ai dám khinh thường hắn ta.
Nhưng không ngờ Trọng Huyền Tuân vừa ra tay sóng gió đã ngập trời. Chỉ một nước cờ hay vô cùng đơn giản, thế lực thực sự va chạm, trực tiếp cắt đi lợi ích lớn nhất sau trận chiến của hắn ta.
Tụ Bảo thương hội thay đàn đổi dây, trong mắt người hữu tâm, đây là một tín hiệu vô cùng rõ ràng. Một khi Trọng Huyền Tuân đã coi trọng thì báo hiệu rằng đã đến lúc kết thúc trò chơi nhàm chán này.
Trọng Huyền Tuân là người như thế nào?
Trong một khoảng thời gian rất dài hắn ta là người thừa kế không có gì để dị nghị của gia tộc Trọng Huyền thế gia đỉnh cấp.
Trước khi Trọng Huyền Thắng đột ngột xuất hiện, không ai có thể khiêu chiến vị trí của y.
Dư Bắc Đẩu thầy tướng số đứng đầu được xưng "Quái Diễn Bán Thế" còn khen y "giành hết phong hoa của người cùng thế hệ!"
Đại Tề thiên kiêu nhiều như mây, đánh giá như vậy là cao cỡ nào?
Chưa nói đến chuyện phải chăng Dư Bắc Đẩu có ý chuốc thù oán về cho y hay không.
Chỉ riêng ở Lâm Truy, có bao nhiêu thiên chi kiêu tử tâm cao khí ngạo? Ai có thể vừa mắt với cái danh này chứ?
Thế nhưng đã bao nhiêu năm nay vẫn không ai có thể đánh bại được y.
Tất nhiên cũng có người không thích tranh giành danh tiếng, có người tuy không phục nhưng không muốn đối đầu với Trọng Huyền gia.
Nhưng tất cả mọi người không cách nào phủ nhận một sự thật, những năm gần đây những thiên tài cùng thế hệ khiêu chiến với Trọng Huyền Tuân tất cả đều thất bại!
Có thể không phục y, nhưng tất cả mọi người đều phải coi trọng y!
Trọng Huyền Tuân càng mạnh thì những kẻ cạnh tranh với y đa phần đều chẳng đáng được coi trọng.
Cho nên lần này tuy Trọng Huyền Thắng đã ra tay mạnh mẽ, nhưng toàn bộ mối quan hệ Trọng Huyền Thắng đã vất vả gầy dựng được ở Lâm Truy hơn phân nửa đều xôi hỏng bỏng không.
Ngay cả Tụ Bảo thương hội cũng đuổi hắn ta và Khương Vọng ra khỏi cửa.
Trọng Huyền Thắng gặp trắc trở khắp nơi là chuyện rất dễ đoán.
Với trí tuệ của tên mập này thì không phải không biết cục diện này.
Cho nên chẳng những Khương Vọng không hề đồng cảm mà còn khoe khoang: "Ta thì được ăn một bữa rất ngon, đi dạo Hồng Tụ Chiêu, uống rượu nghe tỳ bà! Tôi Thành Hầu phủ mở rộng cửa với ta, còn hẹn Lý Long Xuyên lần sau đi Hải Đường Xuân!"
Trọng Huyền Thắng đặt mông xuống ghế, chiếc ghế phát ra tiếng cót két.
"Khoản chi phí này không được hoàn lại đâu đấy!"
Khương Vọng nhún vai: "Không sao, ta ghỉ sổ, ghi bằng tên của huynh mà!"
Trọng Huyền Thắng liếc hắn một cái, giống như vừa có phát hiện mới về hắn: "Khương tiểu ca, huynh trưởng thành nhanh thật đấy! Giờ thậm chí ta đang nghi ngờ huynh đi tặng lễ cho Lý Long Xuyên còn lấy được hoa hồng kiat Khương Vọng đỏ mặt: "Lý lão thái quân có tặng ta một món quà gặp mặt!"
Trọng Huyền Thắng kinh ngạc: "Huynh còn gặp được lão thái quân Lý gia?"
"Cùng Lý Long Xuyên thử cung, trùng hợp gặp được" Khương Vọng nói, lấy hộp ngọc ra nói: "Hứa Tượng Càn nói, lễ gặp mặt ai cũng có, không phải ngoại lệ!"
Trọng Huyền Thắng tiếp nhận hộp ngọc nhìn nhìn, tấm tắc khen: "Đây chính là Thạch Môn thảo độc nhất ở trên đời, chỉ ở quận Thạch Môn mới có! Cỏ này chỉ mọc trên đá, ganh đua với trời. Có câu "Cỏ sinh ở Thạch Môn, cứng cáp đến mềm dẻo" là linh dược tốt để luyện thân đúc thể"
Vừa nói hắn ta vừa trả về: "Ta không mở ra xem đâu, tránh hao tổn dược khí. Huynh phải mau chóng dùng đi"
"Dùng như thế nào?" Khương Vọng hỏi.
"Nhai sống!" Trọng Huyền Thắng tức giận nói.