Chương 544: Lý Chính Thư
Vì trước đó Khương Vọng còn chưa hiểu rõ, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nâng cao thực lực nào.
Hắn ngay lập tức mở hộp ngọc ra trước mặt Trọng Huyền Thắng, lấy loại thảo dược như ngọc bích kia ra nhét vào trong miệng, cắn một miếng, dịch của Thạch Môn thảo chảy ra, trong nháy mắt liền hòa tan đồng loạt trôi xuống cổ sau đó phát tân toàn thân, nhanh chóng sinh ra từng sợ khí lực.
Quá trình này vô cùng sảng khoái, cả người như ngâm trong bồn tắm.
Trọng Huyền Thắng thì ghen tị nói: "Tuy nói lễ gặp mặt ai cũng có, nhưng Hứa Tượng Càn là theo học danh Nho, bản thân cũng xuất thân từ Thanh Nhai thư viện giống như Lý Chính Thư, tình nghĩa với Lý gia dĩ nhiên khác biệt. Việc Lý lão thái tặng huynh Thạch Môn thảo đủ thấy sự coi trọng"
Khương Vọng không thèm để ý, cẩn thận cảm thụ cơ thể. Sau khi sử dụng Thạch Môn thảo, phần nhục thân sau khi Tứ Linh Luyện Thể quyết đại thành lâu rồi chưa nâng giờ đã cường hóa được khoảng một nửa rồi.
"Ta đúng là không phát hiện ra huynh lại được mấy lão nhân gia yêu mến như vậy đấy? Trước đó lão hòa thượng Huyền Không Tự kia chẳng phải còn sống chết đòi nhận huynh làm đồ đệ sao?"
Trọng Huyền Thắng bắt đầu ăn nói linh tinh: "Lần sau ta dẫn huynh đi thăm thử lão gia tử nhà ta, huynh hãy nịnh cho người vui vẻ để người để lại vị trí gia chủ cho ta, đỡ tốn công ta phải tranh giành!"
Khương Vọng luyện hóa xong Thạch Môn thảo, tức giận nói: "Có nói chuyện chính sự nữa không?"
"À!" Trọng Huyền Thắng lập tức cụt hứng, ngôi lại trên ghế: "Còn nhớ sau khi kết thúc chiến tranh, huynh nói gì với ta ở trấn Thanh Dương không?"
"Huynh nói chúc mừng ta lại cược thắng"
Trọng Huyền Thắng hơi chán nản nói: "Khi đó tuy ngoài miệng ta không nói đã tới lúc thắng rồi nhưng trong lòng thì cảm thấy, chiến thắng Trọng Huyền Tuân chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Ta cứ tưởng là ta đã đủ coi trọng hắn rồi, trước nay chưa từng lơ là cảnh giác"
"Nhưng giờ ta mới hiểu ra, đối mặt với tên này, không e ngại, không sợ hãi tức là đã khinh thường rồi"
Trọng Huyền Thắng vô cùng ủ rũ, Khương Vọng thì lại cười: "Sao, huynh muốn bỏ cuộc nhận thua?"
"Ta mập thế này, nâng lên thì dễ chứ đặt xuống khó lắm"
Trọng Huyền Thắng lầm bầm nói: "Giờ ta lại bắt đầu sợ hắn từ đầu, sợ hắn cho nên phải dốc hết sức ứng phó, không dám lơ là, đối mặt với hắn!"
Không thể không nói, tên mập này nghiêm túc lên luôn có một loại hào khí chẳng biết từ đâu mọc ra.
Khương Vọng ngẫm nghĩ, nói: "Lý Long Xuyên nhận được Khâu Sơn Cung.
Hắn rất hài lòng với lễ vật này, cũng bày tỏ thành ý giao hảo. Nhưng, ta không nghĩ hắn sẽ làm gì chính diện với Trọng Huyền Tuân. Lễ trọng hơn nữa cũng không thể mua được tình nghĩa như vậy"
"Hắn hài lòng là được rồi!" Trọng Huyền Thắng nói: "Ta chỉ cần điểm này. Ta không cần Lý Long Xuyên làm gì, cũng không quan tâm hắn có thể làm gì không, việc này chỉ để người ta chú ý thôi!"
"Người ta" này đương nhiên là Trọng Huyền Tuân.
Có điều, tặng lễ trọng như vậy chẳng lẽ chỉ để quấy nhiễu tầm nhìn của Trọng Huyền Tuân sao?
Sao có thể như vậy!
Có điều Trọng Huyền Thắng muốn thừa nước đục thả câu, Khương Vọng để mặc hắn ta, chỉ hỏi: "Huynh ra ngoài lòng vòng cả ngày không phải chỉ bị ăn bế môn canh thôi chứ?"
Trọng Huyền Thắng cười lạnh: "Trọng Huyền Tuân bỏ ra nhiều như vậy, ta có thể không cho hắn nếm thử kết quả tốt đẹp được sao? Sao không cho những kẻ kia có cơ hội bày tỏ thái độ chứ? Cái mặt này của ta dày lắm đấy, ai cà mỏng cho được chứ?"
"Cho nên, tiếp theo huynh định làm gì?"
"Đi ngủ!"
"Đi ngủ?"
"Sau khi ngủ dậy sẽ vào cung!"
"Vào cung?"
"Ngày mai ngươi theo giúp ta đi!"
Trọng Huyền Thắng hơi khó khăn nhấc mình khỏi ghế, lê tấm thân mập mạp đi ra ngoài.
"Trọng Huyền gia ta huynh hữu đệ cung, nhất định bệ hạ sẽ vui vẻ!"
Trọng Huyền Thắng nói sau khi ngủ dậy mới vào cung, đương nhiên không thể thật sự ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Còn chưa tới giờ Dần, trời còn tối đen đã kéo Khương Vọng vội vàng vào cung.
Tuổi tác Tề quân đã cao nhưng vẫn rất quan tâm chính sự.
Trước Nguyên Phượng, các đời Tề quân trước thường mười ngày thượng triều một lần, thậm chí hai mươi ngày một lần.
Còn từ ngày đế quân hiện nay đăng cơ, gần như ngày nào cũng thượng triều, một tuần chỉ hưu mộc một ngày, đã duy trì năm mươi tư năm!
Phóng mắt khắp thiên hạ, cũng là một vị vua cần cù.
Tử Cực điện là điện triều nghị.
Trước Tử Cực điện có một các, tên là Đông Hoa.
Tề quân thường ngồi long liễn đến đây nghỉ ngơi một chút sau đó mới vào thượng triều.
Đương nhiên Tề quân không nhất thiết phải nghỉ ngơi nhưng đây đã là một thói quen, lễ nghi, không thể dễ dàng thay đổi. Hơn nữa trong kiếp thượng triều hơn năm mươi năm này, Tề quân đã quen tranh thủ chút thời gian ấy để thu thập trước vài tin tức triều nghị.
Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng đến Đông Hoa Các chờ.
Tuy Trọng Huyền Thắng là con nhà thế gia nhưng không có chức tước, Khương Vọng cũng chỉ là một Thanh Dương Trấn Nam.
Chỉ riêng tư cách đợi ở đây là đã phí đi lượng tài nguyên cực lớn của Trọng Huyền Thắng. Chi phí đã đổ vào đây kể ra có thể hù chết một đống người.
Còn chuyện thỉnh cầu yết kiến có thể truyền đạt được đến trước mặt Tề quân hay không là một chuyện.
Tề quân có chấp nhận gặp hắn ta hay không lại là chuyện khác.
Phải đến tận đây, Khương Vọng mới hiểu biết được đôi chút về chuyện tặng cung kia.
Hôm nay gác trước Đông Hoa Các chính là danh nho xuất thân Thanh Nhai thư viện, Lý Chính Thưt Nhắc đến một thân phận khác sẽ rõ ràng hơn, người này là bá phụ ruột của Lý Long Xuyên.
Cha của Lý Long Xuyên, Lý Chính Ngôn là con trai trưởng của Lý lão thái quân cũng là Tôi Thành Hầu hiện nay, Lý Chính Thư là thứ trưởng tử, không thể kế thừa hầu vị nhưng một lòng đọc sách, hiện cũng danh nho một phương.
Đương nhiên, trong kế thừa tước vị Tề quốc, truyền cho đích trưởng là yếu tố rất quan trọng nhưng không phải tiêu chuẩn duy nhất.
Chẳng hạn như Bác Vọng Hầu phủ, lão Hầu gia căn bản không cân nhắc đến mấy người con trai của mình mà đã chọn cháu làm người thừa kế, cũng không ai có thể chất vấn gì.