Chương 545: Đông Hoa Các
Lại nhắc đến chuyện Tề quân đến nghỉ ở Đông Hoa Các như thường lệ. Lý Chính Thư trực hôm nay sau khi trò chuyện vài câu thì đưa một quyển sổ lên.
Bên trên đều là những tin tức giản lược ông đã sàng lọc trước để dâng lên cho Tề quân. Đây là quyền lực của ông khi trực ở Đông Hoa Các.
Quyền lực này rất lớn, nếu biết cách sử dụng thì sẽ có rất nhiều lợi ích.
Cho nên trực Đông Hoa Các là một vinh dự rất lớn, có một danh xưng hay không có văn bản rõ ràng nhưng mọi người đều biết, đó là Đông Hoa học sĩ.
Tiểu lại của Đông Hoa Các đã báo với ông chuyện Trọng Huyền Thắng đứng ngoài thỉnh cầu yết kiến.
Có thể khiến tiểu lại mạo hiểm truyền chuyện này đến tai mình chứng tỏ tên mập này đã bỏ ra cái giá rất lớn.
Chuyện tranh chấp của tiểu bối Trọng Huyền gia ông ta cũng có nghe nói nhưng xưa nay không hề đưa ra nhận xét, tiểu bối có thế giới của tiểu bối, đẳng cấp như ông có những mối quan hệ của ông.
Hiện giờ, Tiểu Mập Mạp này giờ đợi ở ngoài Đông Hoa Các, nói hay không nói chỉ là một suy nghĩ của ông ta, cũng không ai có thể trách móc ông ta vì chuyện này, ngay cả bản thân Tề quân cũng không thể nói gì.
Lý Chính Thư hơi suy nghĩ rồi thấp giọng nói: "Tiểu tử Trọng Huyền gia, Trọng Huyền Thắng đang ở bên ngoài Các cầu kiến"
Trọng Huyền Thắng tặng danh cung Khâu Sơn cho Lý Long Xuyên chính là vì giờ khắc này!
Khâu Sơn Cung giá trị liên thành chỉ để đổi câu nói ấy.
Đây là ván cược của Trọng Huyền Thắng!
Đây là ván cược của Trọng Huyền Thắng!
"Trọng Huyền Thắng?" Tê quân dừng động tác lật sổ, nghĩ: "À, là con của Phù Đồ"
Chủ đề đã hơi nguy hiểm nhưng chất nhi Lý Long Xuyên yêu thích Khâu Sơn cung kia không buông, dù thế nào ông ta cũng không thể giả vờ không biết.
Lý Chính Thư nín thở hai hơi mới nói: "Trận chiến diệt Dương lần trước chính Trọng Huyền Thắng đã dẫn binh đi chém đầu Kỷ Thừa. Mà người tuỳ hành theo hắn lần này chính là Khương Vọng đã chiếm được cờ của Thiên Hùng Kỳ thị kia?
"Ồ. Khá đấy" Tề quân khẽ vuốt cầm: "Yết kiến để làm gì?"
"Chính Thư không biết. Có điều.." Lý Chính Thư bẩm báo sự thật: "Gần đây hai tiểu bối Trọng Huyền gia đang tranh giành vị trí gia chủ, ở Lâm Truy đang khá sóng gió"
Mặt Tề quân không lộ cảm xúc, nhưng hỏi: "Một trong hai người chính là Trọng Huyền Tuân "cướp hết phong hoa của người cùng thế hệ" kia?
"Thật không ngờ một lời của thầy tướng mà cũng lọt vào tai bệ hạ"
Lời này của Lý Chính Thư có ẩn ý khuyên can.
Nhưng Tề Quân chỉ khoát tay: "Hài nhi ngây thơ kia của ta không phải từng bại dưới tay Vương Di Ngô đệ tử Quân Thần sao? Vương Di Ngô đó không phải còn tự nói không bằng Trọng Huyền Tuân à?"
Lý Chính Thư thầm nghĩ, không phải một hài nhi vô dụng khác của người cũng còn thua dưới tay Khương Vọng sao? Đương nhiên ông ta cũng biết Khương Vô Dung thực sự không được coi trọng, chỉ e Tề quân cũng lười để ý đến Thập Tứ hoàng tử này.
Trong lòng nghĩ là nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm mặt nói: "Chẳng qua Vương Di Ngô đang khiêm tốn thôi. Luận về cảnh giới, giờ dĩ nhiên Trọng Huyền Tuân dẫn đầu nhưng vị đệ tử quan môn Quân Thần này đã phá vỡ cực hạn Thông Thiên Cảnh bình thường, khắc tên mình vào Tu Hành Lý Trình bia, đây là vinh quang của Đại Tề ta"
"Con đường tu hành biến chuyển từng ngày, nay tất thắng xưa kia. Cực hạn chính là để phá vỡ, sớm muộn sẽ lại bị phá vỡ tiếp" Tề quân nói rất hời hợt, gạt bỏ hết tất thảy những chuyện này.
Câu chuyện nói đến đây thì đổi chủ đề: "Con của Phù Đồ, Cô vốn không muốn gặp. Nhưng nếu Trọng Huyền Tuân đã lợi hại như vậy ta muốn xem thử, có phải tên này không tranh giành nổi nên chạy đến đây khóc nhè chăng?"
Ông ta nhìn về Lý Chính Thư, liếc mái tóc mai điểm bạc của ông ấy: "Ngọc Lang Quân, ngươi nói nên gặp hay không nên gặp?"
Lúc Lý Chính Thư còn trẻ, phong thái phủ quốc đô, được tặng mỹ danh Ngọc Lang Quân.
Tề quân gọi như vậy cũng là có ý thân thiết.
Nhưng Lý Chính Thư không hề ở được sủng nên kiêu, chỉ nói: "Gặp hay không gặp là ở thánh tâm quyết định"
"Ngươi ấy, đúng là câu nệ quá" Tề quân ngẫm nghĩ rồi khoát tay nói: "Vậy tuyên gặp đi"
Khi thái giám tuyên khẩu dụ xong, Trọng Huyền Thắng không nói nhiều vội co cẳng chạy vào, Khương Vọng cũng đi sát theo sau.
Bởi vì giờ Mão đã phải vào triều, bọn họ phải tranh thủ thời gian gấp gáp trước khi tới giờ thượng triều.
Trong cung có thần thông cấm đạo pháp, với hình thể của Trọng Huyền Thắng như vậy, chạy sẽ cực kỳ vất vả.
Hắn ta bất chấp thất lễ trước điện, thở hồng hộc chạy vào trong các.
Khương Vọng thì thoải mái hơn nhiều, nhưng cũng chỉ ngoan ngoãn đi theo cúi đầu hành lễ, không dám có cử chỉ dư thừa. Ngay cả trang trí trong Đông Hoa Các cũng không thể nào thấy rõ.
Vào thời khắc không quan trọng, bình thường rất ít dùng lễ quỳ lạy, cho dù là lúc thần tử gặp vua.
Lúc này bọn họ đều đứng nhưng cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng Tề quân.
Chỉ từ dư quang trong mắt nhìn một góc long bào tử sắc. Bên cạnh còn có một bộ nho phục đứng cạnh, bọn họ chỉ có thể nghĩ đến Lý Chính Thư, hoặc cũng có thể là người khác.
Lúc này có một giọng nói vừa uy nghiêm vừa già nua vang lên: "Chạy mệt như vậy sao còn phải chạy?"
Là giọng của Tề quân.
Trong lòng Khương Vọng căng thẳng, lời này mang theo ẩn ý, là nói hắn ta chạy mệt, cũng ý nói hắn ta đuổi theo Trọng Huyền Tuân vất vả, trước sau đều dẫn đến hậu quả thất lễ với Tề quân.
Làm bạn với vua như hổ, không biết Trọng Huyền Thắng sẽ đáp lại như thế nào.
Nhưng Trọng Huyền Thắng hít sâu một hơi, khôi phục hô hấp, sau đó mới cung kính trả lời: "Vất vả vì bệ hạ nên không cảm thấy vất vả"
Tề quân hừ nhẹ một tiếng, dường như mang theo ý cười nhưng Khương Vọng không hiểu rõ người này nên cũng không chắc chắn về chuyện này.
"Rõ ràng là đang vất vả vì bản thân, sao lại nói vì Cô?"
Giọng Trọng Huyền Thắng càng thêm cung kính: "Chuyện thiên hạ đều là chuyện nhà của bệ hạ, tuổi Trọng Huyền Thắng tuy chưa quan (1) nhưng cũng nghĩ về chuyện thiên hạ, lo nỗi lo thiên hạ, sao không phải vất vả vì bệ hạ chứt"
(Thời xưa, nam nhi đến tuổi 20 sẽ làm lễ đội mũ (gia quan) biểu thị đã thành niên.