Chương 546: Tắc Hạ học cung
Trong Đông Hoa Các, Trọng Huyền Thắng chậm rãi nói.
Tề quân cười lạnh một tiếng: "Tiểu tử ăn nói ngông cuồng. Ngươi mới bao nhiêu tuổi mà dám nói lo nỗi lo thiên hạ?"
Lúc này, giọng nói đã hơi nghiêm khắc.
Khương Vọng thầm nghĩ, tâm trạng của Tề quân này biến đổi cũng nhanh quá, đúng là làm bạn với vua như với hổ.
Nhưng tên mập bên cạnh vẫn rất vững vàng, mạnh mẽ trả lời: "Tiểu tử mặc dù tuổi nhỏ nhưng cũng đã chủ trì trận chiến Dương địa, giải quyết xong mối lo bên cạnh, giúp Đại Tề mở rộng ba quận!"
"Tiểu tử mặc dù ngu dốt, cũng cảm hoài quốc ân, ra sức vì đất nước, bất chấp sinh tử"
"Tiểu tử mặc dù béo nhưng trung với quốc sự, xung phong đi đầu, trên mình chịu vô số vết thương, giúp bệ hạ chém tướng đoạt cờ!"
Hắn ta nói rồi xốc áo bào lên, muốn để lộ ra một tiễn của Kỷ Thừa xuyên qua bụng lúc chém tướng đoạt cờ.
Lúc đó mũi tên kia đã đâm vào cơ thể, găm sâu vào thịt, Trọng Huyền Thắng đã tức giận nhổ ra nên vết thương càng trầm trọng hơn.
Có điều...
Tiếng cười của Tề quân loáng thoáng truyền tới.
Khương Vọng cùng không kìm được nghiêng đầu nhìn sang.
Hắn thấy những thớ mỡ trên người Trọng Huyền Thắng đang rung rinh, miệng vết thương thê thảm từng lưu lại kia nhất thời càng không chân thực, rất khó nhìn thấy.
Trọng Huyền Thắng còn cố gắng vạch lớp mở ra để giúp nó trông rõ ràng hơn một chút...
"Bệ hạ" Trọng Huyền Thắng không chút ngượng ngùng nói: "Người tiểu tử béo, có bị thương cũng rất khó thấy. Đồng đội Khương Vọng cũng tham gia cướp cờ Dương địa, mời cởi đồ ra để nhìn thấy vết tích chiến đấu vì bệ hạ khi đấy!"
Giọng Tề quân hơi khác thường, giống như đang nín cười: "Chuẩn"
Trọng Huyền Trử Lương từng nói điểm Trọng Huyền Thắng mạnh hơn Trọng Huyền Tuân đó là ở da mặt dày. Khương Vọng rất tán thành!
Sao có thể không nói hai lời liền cởi đồ ra như vậy? Sao một mình cởi còn chưa đủ, còn bắt cả chiến hữu cởi vậy?
Ta cùng ngươi tiến cung để làm gì? Để "cởi đồ" à?
Nhưng Khương Vọng hoàn toàn không có tư cách từ chối, cũng không có cơ hội để từ chối.
Thậm chí hắn không cần tự động tay đã có thái giám tới cởi áo cho hắn.
Sau đó, trong Đông Hoa Các, Tề quân liền nhìn thấy...
Một thiếu niên cụp mắt đứng đấy, vì lễ nghi yết kiến nên từ đâu đến cuối chưa từng giương mắt lên.
Nhưng người này mặt mày sáng sủa, có vẻ khá thanh tú, khuôn mặt bình thản, không có tính công kích mạnh lắm, duy chỉ có bờ môi hơi mím lại, thể hiện sự cứng cỏi từ trong xương cốt.
Lấy cổ là đường ranh giới thì từ cổ trổ lên và cổ trở xuống hoàn toàn là hai người khác nhau.
Từ cổ trở lên là thiếu niên thanh tú.
Từ cổ trở xuống...
Trên cơ thể trần trụ trắng nõn đây những vết sẹo!
Chẳng chịt khắp nơi!
Vết đao, vết thương, vết kiếm...
Có vết thương mới, có vết sẹo cũ.
Đây là chiến sĩ một đao một thương thẳng đường chém giết, chứ không phải thiếu niên lớn lên trong sự bảo bọc.
Với ánh mắt của Tề quân dĩ nhiên có thể nhận ra, những vết thương nào mới lưu lại cách đây không lâu.
Nhất là một rãnh máu ở bụng, rõ ràng là bị cao thủ bắn cung xuyên một tiễn qua thịt, gần như đã bị xé rách phần bụng, đủ để thấy hung hiểm lúc ấy.
Cái này thuyết phục hơn so với vết thương gần như bị mỡ phủ kín của Trọng Huyền Thắng nhiều.
"Ban thưởng một kiện Tử Y, khoác lên cho tráng sĩ" Tề quân nói vậy.
Lập tức có một cung nữ bưng khay đến, trên mâm có xếp một bộ Tử Y ngự tứ.
Và bàn tay ngọc thon dài ấy đã khoác thêm tấm áo mỏng như lụa này cho Khương Vọng, che đi cơ thể đầy sẹo của hắn.
Khương Vọng vẫn không ngước mắt lên nhìn thẳng Tề quân, chỉ hơi khom người hành lễ: "Vi thần cảm ơn bệ hạ"
Giờ hắn cũng đã được phong tước, cũng có tư cách xưng vi thần.
Người Tề tôn thờ màu tím, màu tím là màu tôn quý.
Nhưng áo tím Tề quân ban dĩ nhiên không phải quần áo bình thường. Không chỉ ở trình độ nào đó là vinh dự, bản thân chất liệu cũng là lửa nước khó xâm, đao kiếm bình thường không thể làm rách được.
Mặc lên người, thậm chí còn có hiệu quả tăng ngưng tụ đạo nguyên chút ít.
Nhưng, tại sao người ta nói thánh tâm khó dò?
Tề quân hơi trầm mặc một chút, liền hỏi: "Vậy, hôm nay con của Phù Đồ đến để kể công sao?"
Trọng Huyền Phù Đồ chính là tên của phụ thân Trọng Huyền Thắng.
Đây là một cấm kỵ không tiện nói thẳng ra miệng.
Hỏi thẳng ra như vậy, mà còn hỏi rất lạnh lùng.
Giữa cái cổ mập nối cơ thể Trọng Huyền Thắng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Nhưng hắn ta cắn răng nói: "Trọng Huyền Thắng công lao ít ỏi, mong bệ hạ ân thưởng!"
Đây là để tránh thân phận "con của Phù Đồ", cũng tránh khỏi cảnh cáo của Tề quân, trực tiếng lấy danh nghĩa bản thân mà lên tiếng.
Bầu không khí đông cứng lại.
Cả Đông Hoa Các hoàn toàn yên tĩnh.
Ngay cả Lý Chính Thư cũng như pho tượng thì càng không cần phải nhắc đến những thái giảm, cung nữ kia.
Đây gọi là "lôi đình mưa móc đều là quân ân".
Từ trước đến nay chỉ có quân vương cho, không có thần tử muốn.
Giọng Tề quân không thể nghe ra được hỉ nộ ái ố, chỉ hỏi: "Ngươi muốn gì?"
"Thảo dân có một vị huynh, tên có một chữ "Tuân" thiên tư trác tuyệt, thuở nhỏ thường bảo vệ Trọng Huyền Thắng!"
Trọng Huyền Thắng nói đến đây, Lý Chính Thư không kìm được nhìn tên mập này, trong mắt có chút tiếc nuối.
Nhưng chỉ nghe Trọng Huyền Thắng tiếp tục nói: "Thầy tướng Dư Bắc Đẩu đã đoán là "đoạt hết phong hoa của người cùng thế hệ", bao nhiêu tuấn kiệt cũng đều phải bái phục, có thể coi là kỳ tài! Thảo dân cũng vô cùng kính yêu!"
"Nhưng mà, bồi hồi ba năm, huynh của thảo dân vẫn chưa phá cảnh! Người đương thời thì chỉ trích còn thảo dân thì cảm thấy tiếc nuối trong lòng!"
"Nhận hồng uy của bệ hạ, Trọng Huyền Thắng huyết chiến không chối từ, may mắn lập được chút công lao. Dám mượn công lần này, cầu xin bệ hạ ân thưởng, hứa cho huynh của thảo dân vào Tắc Hạ học cung tu hành một năm để có thể phá cảnh! Nhờ đó thành toàn cho sự kính trọng thương yêu thảo dân dành cho huynh trưởng!"
Nghe nói đến đây, tia tiếc nuối trong mắt Lý Chính Thư biến thành tia kinh ngạc!
Trong lòng Khương Vọng tán thưởng!
Ngay cả Tề quân cũng nhướn mày!
Không ai có thể ngờ, Trọng Huyền Thắng mạo hiểm xin thưởng, lại không phải vì bản thân mà vì Trọng Huyền Tuân!
Xin ban thưởng cho huynh trưởng của mình, dù là ai cũng không thể bới lông tìm vết được.
Huống hồ lại là cơ hội tu hành ở Tắc Hạ học cung!
Nhưng trọng điểm là ở thời gian vào tu hành ở Tắc Hạ học cung một năm, muốn nhúng tay vào chuyện bên ngoài rất khó khăn.
Nói cách khác, trong thời gian một năm này, Trọng Huyền Thắng có đủ cơ hội để công kích, cướp đoạt toàn diện sản nghiệp, thế lực Trọng Huyền Tuân để lại.
Còn Trọng Huyền Tuân căn bản không cách nào phản kháng. Bởi vì một năm ròng rã y khổ tu trong Tắc Hạ học cung hoàn toàn bị ngăn cách với bên ngoài!
Đây là nước cờ thần thánh, một nước đi tuyệt vời.
Thẳng tay hất đổ tất cả bày bố của Trọng Huyền Tuân, trói chặt nước cờ của y.
Biến số duy nhất là ở Tề quân, nhưng Tề quân có lý do gì để từ chối?