Chương 551: Phía sau ánh mặt trời
Đêm đã về khuya.
Hàng đêm sênh ca là độc quyền của người giàu, ngược lại phần lớn người nghèo sau khi mặt trời lặn liền đi ngủ. Bởi vì đói khát, lạnh lẽo, ốm đau, đủ loại nguyên nhân khiến cho đêm dài càng hết sức khó khăn.
Chẳng qua tại Dư Lý phường, ngược lại có một số người đang ở ven đường.
Nói chính xác hơn chính là, ở ven đường chính là "nhà" của những người đó.
Theo bản năng tránh đi những vũng nước đọng trên mặt đất, Trọng Huyền Thắng chỉ nhìn như không thấy đối với những ánh mắt sâu kín kia.
Không có thực lực để dựa vào, lại có tâm tư xằng bậy ác độc thì cũng chỉ là làm chuyện cười mà thôi.
Những ánh mắt này mặc dù chất chứa ác độc thuần túy nhất nhưng lại không có ai hành động.
Trong quãng thời gian sống ti tiện, bọn họ cũng nuôi dưỡng nên một loại bản năng sống còn. Hai kẻ mặc áo choàng đen dám hơn nửa đêm đi đến Dư Lý phường, vừa nhìn liền thấy không dễ chọc vào.
Giống như những con chuột dưới cống ngầm, phản ứng đầu tiên lúc nhìn thấy người chính là trốn, đối với nguy hiểm, bọn họ có nhận biết đặc biệt nhạy cảm.
Giày dẫm lên thứ dơ bẩn có cảm giác chẳng thể nào thoải mái được nhưng Khương Vọng cũng không hề kháng cự đến mức đạp không mà đi.
Chẳng qua là...
"Ta cho rằng Tề quốc sẽ không có những nơi như thế này" Khương Vọng nói.
"Lâm Truy có rất nhiều cơ hội, nhưng không phải ai cũng nguyện ý mở mắt ra nhìn, nguyện ý đi tới, nguyện ý nắm lấy. Chỉ dựa vào mỗi việc cứu tế thuần túy thì... dùng hết quốc khố vẫn sẽ thiếu"
"Những tiểu quốc kia mới tương đối ít những nơi như thế này" Trọng Huyền Thắng nhàn nhạt nói: "Bởi vì những người như vậy đã sớm bị hung thú ăn thịt rồi"
Khương Vọng im lặng một lúc, hỏi sang chuyện khác: "Hứa Phóng có thể ở đây sao?"
Tài nguyên là có hạn, đạo lý này không cần Trọng Huyền Thắng nói tiếp, Khương Vọng cũng có thể hiểu được.
Chẳng qua là, dù thế nào thì Hứa Phóng cũng là một tu sĩ siêu phàm, bất kể thế nào cũng không thể trầm luân đến loại địa phương như thế này được mới đúng.
Trọng Huyền Thắng vô cảm trần thuật: "Đạo tâm nát, Đại, Tiểu Chu Thiên sụp đổ, Thông Thiên cung tan rã"
Danh sĩ Hứa Phóng đương nhiên sẽ không sống ở nơi như thế này, ngay cả đi ngang qua cũng rất ít có khả năng.
Nhưng mà một tên phế nhân, ở chỗ này cũng rất hợp lý.
Một câu trần thuật vô cùng tàn khốc.
Hai người gần như đi quanh toàn bộ Dư Lý Phường một vòng.
Dường như địa chỉ trong tình báo cũng không chính xác —— túp lều tận cùng bên trong con hẻm nhỏ thứ tư phía bắc Dư Lý Phường. Chỉ một ông lão sắp chết cuộn tròn trong túp lều đó, xem tuổi tác thì thế nào cũng không phải Hứa Phóng.
Bởi vì trước đó chưa từng tiếp xúc Hứa Phóng, loại đạo thuật hồi tưởng truy tung tìm dấu vết duy nhất của Khương Vọng cũng không thể bắt đầu.
Bên phía Trọng Huyền Thắng cũng như vậy, hắn ta đã quen dùng Trọng thuật nghiền ép hết thảy.
"Tình báo có chuẩn xác không?" Khương Vọng không nhịn được mà hỏi.
"Ta mời Thất Chỉ thúc làm chuyện này, ông ấy là thuộc hạ cũ của thúc phụ, xuất thân trinh sát trong quân, có lẽ sẽ không sai" Trọng Huyền Thắng nói, bỗng vỗ trán một cái: "Mắt nhỏ là không tốt, xem thường người ta!"
Hắn ta lại rất am hiểu tự phê bình, thậm chí rất nhiều lúc, Khương Vọng muốn trào phúng hắn ta cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Nói hắn ta béo, mắt nhỏ, hắn ta hoàn toàn không quan tâm, hơn nữa, chính hắn ta còn nói nhiều lần hơn người khác.
"Huynh nói."
"Dù Hứa Phóng đã phế rồi, nhưng vẫn còn tầm mắt. Chưa chắc y không phát hiện được có người điều tra mình... Nhưng đây là chuyện tốt!"
Chuyện này chứng minh y còn có chí khí, còn có ý tưởng, đây đương nhiên là chuyện tốt.
Trọng Huyền Thắng lại quay lại, tìm về túp lều kia, ông lão vẫn cuộn tròn ở đó như cũ.
Trọng Huyền Thắng lắc ông ta, hồi lâu sao, ông lão mới mở to mắt.
"Người ở đây lúc trước, đi đâu rồi?" Trọng Huyền Thắng hỏi.
Trong nếp nhăn lít nha lít nhít, không biết là bụi bẩn hay đốm da đồi mồi, cặp mắt vẩn đục kia chỉ nhìn Trọng Huyền Thắng như vậy, không nhúc nhích, cũng không muốn nói gì.
m u chết lặng, từ nảy là hình dung trực quan nhất.
Giết ông ta cũng được, không giết thì ông ta cứ tiếp tục sống như vậy. Sống hay chết không có gì khác nhau.
Tất cả phương pháp căn cứ vào nhân tính, dục vọng của con người sẽ không có tác dụng quá lớn với loại người này.
"Thú vị"
Trọng Huyền Thắng gật đầu, rồi quay người đi ra ngoài.
Hắn ta đánh thức một tên ăn mày tùy ý đang ngủ say ở góc tường nào đó, rồi hỏi gọn gàng dứt khoát: "Muốn ăn bánh nướng không?"
Đáp lại hắn ta là âm thanh bụng sôi ùng ục.
Trọng Huyền Thắng quay người lại chỉ đạo: "Người ở trong túp lều trước đó bây giờ đang ở đâu? Tìm ra giúp ta, ngươi sẽ có bánh nướng ăn cả một đời"
Mắt tên ăn mày xoay xoay, nhưng vẫn chưa động đậy.
Rất rõ ràng, gã không tin.
Cho dù bụng đói đến kêu vang, nhưng gã đã sớm chịu đủ lời dối trá và sự trêu đùa của những quý tộc này.
Ánh mắt Trọng Huyền Thắng có đôi chút tức giận, nhưng không làm gì. Với thân phận của mình, hắn ta không đến mức so đo với những người này.
"Xem ra thành lập sự tin tưởng không phải chuyện dễ dàng như vậy" Hắn ta nhìn về phía Khương Vọng, thở dài rồi nói.
Khương Vọng đi tới, nhìn tên ăn mày này, nói: "Ngươi đứng lên, ta cho ngươi một thỏi vàng"
Tên ăn mày càng thờ ơ.
Kengl Khương Vọng rút trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm chỉ về gã, ẩn ẩn sắc bén:
"Đứng lên, hoặc ta sẽ chặt đứt chân của ngươi"
Sát khí này chân thật như vậy.
Tên ăn mày giật mình một cái rồi đứng lên.
Khương Vọng tra lại kiếm vào vỏ, lấy ra một thỏi vàng, thả vào trong tay gã:
"Cho ngươi"
Tên ăn mày sững sờ, vẫn không biết đây là tình huống thế nào.
Khương Vọng dịu giọng nói: "Ngươi có thể nghiệm xem nó là thật hay giả"
Lúc này gã mới tỉnh mộng, dùng răng cắn thỏi vàng.
"Hiện tại, giúp ta đi tìm người kia, ta muốn gặp, tìm được rồi, ta cho ngươi thêm một thỏi. Ta không quan tâm đến vàng, chỉ để ý điều ta vừa nói có thể được thực hiện hay không"
Tên ăn mày không nói hai lời, co chân lên chạy.
Trọng Huyền Thắng kinh ngạc: "Sau khi được phong tước, huynh thông minh hơn nhiều đấy!"
Khương Vọng liếc hắn: "Huynh thông minh hơn ta, nhưng huynh quá nóng vội rồi!"
Đúng vậy, sao có thể không vội!
Chỉ còn thời gian một năm ngắn ngủi, hắn ta còn muốn đánh tan thế lực đang được Vương Di Ngô trông nom của Trọng Huyền Tuân.
Đây gần như là chuyện viển vông.
Đừng nhìn hắn ta thong dong mở đại yến nghênh tiếp khách từ sáng sớm đến tối mà lầm, thật ra trong lòng hắn ta đã sớm nóng như lửa đốt.
Trả một cái giá lớn khó mà tính toán, hắn ta mới tạm thời đẩy Trọng Huyền Tuân rời khỏi ván cờ được.
Nhưng thật ra hắn ta chưa từng chân chính chiến thắng Trọng Huyền Tuân!