Chương 56: Phế vật, phế nhân (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Vương Trường Tường rảo bước trong tộc địa của Vương thị, thỉnh thoảng lại chào hỏi tộc nhân, vẫn thong dong an hoà như thường ngày. Cho dù là kẻ xoi mói nhất trong tộc, cũng không thể nào nói ra một câu không tốt về y.
Tại thành Phong Lâm, thực lực tông tộc của ba họ lớn là Trương, Phương, Vương trên các phương diện đều không xê xích gì nhau, rất khó phân ra cao thấp, nhưng bởi vì bây giờ Trương Lâm Xuyên chiếm hạng thứ ba trên bảng Đạo Huân nên Trương thị mơ hồ vượt qua những gia tộc còn lại. Vương Trường Tường của Vương thị xếp thứ bảy bảng Đạo Huân, cũng không yếu thế hơn bao nhiêu.
Duy chỉ có Phương thị, thiên tài khóa trước tử chiến trong một lần thí luyện, ưu tú nhất năm nay là Phương Bằng Cử bị giết, bây giờ chỉ còn một người là Phương Hạc Linh – kẻ được miễn cưỡng đưa vào nội môn nhờ gia tộc bỏ ra một số tiền lớn để mua Khai Mạch. Nhưng những người sáng suốt đều thấy, Phương thị đã bị hai nhà còn lại bỏ xa.
Không nhắc đến những chuyện này, từ trước đến nay Vương Trường Tường vốn không muốn dính líu đến những chuyện thế tục. Mặc dù, với trí tuệ của y đủ để xem thấu sự dơ bẩn tham lam phía sau những biểu hiện nhiệt tình kia, nhưng y luôn đều không để ở trong lòng.
Đường, càng đi càng lệch.
Cuối cùng y dừng lại trước một tòa tiểu viện hơi cũ, nơi đây là một góc hẻo lánh của tộc địa Vương thị, xung quanh hầu như không có một bóng người, chủ nhân của tiểu viện tựa như một con chim cô độc bỏ đàn sống riêng.
Tay Vương Trường Tường đẩy cửa, cửa gỗ phát ra một tiếng kẹt kẹt chói tai, quấy nhiễu yên tĩnh trong viện.
Không giống với bức tường cũ kỹ bên ngoài, trong viện sạch sẽ, tinh xảo vô cùng. Bên trái dựng một dàn nho cao ở phía trên, phía dưới dàn nho là một chiếc ghế nằm đã được mài đến bóng loáng. Trên ghế nằm cũng không có người, nhưng có một con mèo quýt mập mạp đang nằm.
Người đến nó cũng không giật mình, chỉ hơi mở đôi mắt lim dim vì buồn ngủ, uể oải liếc qua.
"Tiểu Quýt." Vương Trường Tường lên tiếng chào.
Mèo quýt mập ngoảnh đầu qua, nheo mắt lại lần nữa, vậy mà chẳng thèm ngó tới.
Vương Trường Tường cũng không giận, tiếp tục đi tới phía trước. Phía bên phải có bày một cái vại nước, trong vại nước có lá sen nổi lềnh bềnh. Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy bọt nước, hẳn là nuôi cá.
Lúc này, y dừng bước chân lại, bởi vì ngửi được mùi cơm chín.
Dường như cùng lúc đó, Tiểu Quýt trên ghế nằm cũng nhanh chóng đứng dậy ngoảnh cổ nhìn.
Trước cửa nhà chính, dưới mái hiên, bày biện một chiếc bàn thấp. Mà lúc này một người trẻ tuổi đang đi ra từ phía sau cửa, mùi hương đến từ mâm thức ăn đang cầm trên tay.
Mặt mũi chưa tới mức anh tuấn nhưng cũng không thể nói xấu xí, chỉ là mơ hồ sẽ cho người một loại cảm giác "xa xôi". Ước chừng là bởi vì cặp mắt quá mức bình thản kia.
Nam nhân tuổi trẻ khí chất xa cách kia ngồi xuống, dọn từng thức ăn bên trong mâm lên trên bàn thấp. Đó là hai bát cơm đầy đặn trắng như tuyết, hai đĩa rau xanh biếc tươi mát, hai đĩa móng heo hầm đến mềm rụm.
Nam nhân ngồi xuống ngay ngưỡng cửa, rút đũa ra, dùng đuôi đũa chỉ trên mặt bàn, nói: "Ăn cơm."
Vương Trường Tường không hề động, bởi vì y biết đây không phải là gọi mình, mặc dù bản thân y rất muốn đi qua, cùng ăn bữa cơm này.
"Vèo" một tiếng, con mèo quýt dùng tốc độ vô cùng không phù hợp thể hình lẻn đến phía trước bàn thấp, đầu tiên, nó cúi đầu ngửi đĩa móng heo, rồi mới tựa hồ có chút hài lòng, chân trước dựng trên bàn thấp, bắt đầu ăn cơm.
Vương Trường Tường mở miệng gọi: "Ca."
Có lẽ chỉ có một số người mới nhớ được rằng, Vương Trường Tường kiêu ngạo của Vương thị hiện giờ, còn có một ca ca ruột.
Thật ra gã mới là trưởng tử đích mạch Vương thị, người thừa kế tộc trưởng hợp tình hợp lý nhất theo tông pháp.
Nhưng không ngờ, gã chỉ là một phế nhân vô cớ lãng phí một viên Khai Mạch đan quý giá cũng không thể hiển hóa đạo mạch. Khiến Vương thị nhận đủ sự chế nhạo, vô cớ bị xếp thấp hơn hai họ khác.
Sự sỉ nhục của nhất tộc Vương thị, Vương Trường Cát.
Hai huynh đệ ruột thịt, một là thiên chi kiêu tử của Đạo viên, một lại lẻ loi một mình ở trong xó xỉnh của gia tộc.
Cách biệt như trời với đất rất có thể khiến người ta phát điên, nhưng trên mặt Vương Trường Cát hoàn toàn không nhìn thấy vẻ uất ức. Từ đầu đến cuối, gã đều ăn cơm rất bình tĩnh.
Giống như ăn cơm chính là chuyện quan trọng nhất trên thế gian này.
Tốc độ ăn cơm của gã rất đều đặn, ăn rất tinh tế.
Phần móng heo và rau xanh gã đều ăn sạch sẽ, một ít cơm cuối cùng cũng nuốt xuống. Gã mới nhìn đệ đệ của mình, giọng nói ôn hòa: "Trường Tường, có việc gì sao?"
"Không có việc lớn gì, chỉ là vừa mới làm một chuyến nhiệm vụ, nghĩ muốn đến tâm sự với huynh trưởng."
"Ngoan, ăn thêm rau xanh đi, không thể chỉ ăn thịt không." Vương Trường Cát vuốt ve mèo quýt đang gặm móng heo, ấm giọng dụ dỗ, sau đó quay sang Vương Trường Tường: "Nói đi, hình như đệ đang có tâm sự nặng nề."
"Là về chuyện điều tra trấn Tiểu Lâm mất liên lạc, kết quả đi rồi mới phát hiện nơi đó đã bị sương mù dày đặc bao phủ, ngay cả Xuy Tức Long Quyển cũng thổi không tan được. Khắp trấn Tiểu Lâm đều là du hồn, bị người ta dùng Cửu Cung làm trung tâm bố trí thành Cửu Cung Du Hồn Trận… Tiểu Quýt!" Nói đến đây, bỗng nhiên Vương Trường Tường giận dữ mắng một tiếng.
Thì ra là con mèo quýt béo ú kia không thích Vương Trường Cát cứ dùng rau xanh trêu đùa nó, nên cào một cái lên mu bàn tay Vương Trường Cát, để lại ba vệt máu.
"Mày thật hung dữ." Vương Trường Cát thở dài bất đắc dĩ, từ bỏ việc cố gắng để Tiểu Quýt ăn rau xanh, gã dùng tay trái nhẹ nhàng che vết thương trên tay trái lại, rồi mới nói với Vương Trường Tường: "Đệ nói với ta những thứ đạo thuật trận pháp này ta nghe cũng không hiểu."
Vương Trường Tường cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ lại: "Nhưng không biết tại sao, chỉ muốn nói một câu với huynh trưởng."
Vương Trường Cát duỗi tay xoa xoa trán: "Nói đi, nói đi."
"Huynh biết không. Có kẻ đã dùng toàn bộ sinh linh trấn Tiểu Lâm, tụ hợp du hồn thành vực Phong Lâm bao năm qua, ngưng tụ hư ảnh Quỷ Môn Quan sau đó rời đi trước khi Ngụy thành chủ đến!" Vương Trường Tường hiện tại rất giống một đứa trẻ nhỏ tranh công.