Chương 55: Phế vật, phế nhân (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Chó chết!"
Sắc mặt Ngụy Khứ Tật u ám đến mức gần có thể chảy ra nước.
Ngay dưới mí mắt ông ta, kẻ địch kia vô cớ dùng sinh linh trấn Tiểu Lâm làm tế phẩm, rồi tiêu hao toàn bộ hồn linh vốn nên yên nghỉ nhưng chưa tán xưa nay của thành vực Phong Lâm, một trận ngưng tụ hư ảnh Quỷ Môn Quan. Cuối cùng lại ở trước mặt ông ta thong dong thoát thân.
Mà Ngụy Khứ Tật ông ta đường đường là đại cao thủ Ngũ phẩm, dốc hết toàn lực chạy đến, mà ngay cả cái rắm cũng không bắt được!
Là Thành chủ, ông ta thất trách. Là cường giả, ông ta bị vả mặt.
Trước giờ Ngụy Khứ Tật chưa từng chịu khuất nhục như vậy.
Cho nên...
"Phế vật!"
Ngụy Khứ Tật xoay tay chưởng một phát, đánh cả người Ngụy Nghiễm bay mấy trượng!
Ở đây hơn mười người, không một ai dám lên tiếng. Mặc dù trong lòng mỗi người dường như đều có không cam lòng.
Ngay cả chính bản thân Ngụy Nghiễm, cũng chỉ yên lặng mà đứng lên, không rên đến một tiếng.
Y đương nhiên là có đủ lý do để giải thích, để phẫn nộ. Trước đó, y dũng cảm tiến tới trong sương mù. Đối mặt với Cửu Cung Trận, y dùng thân mình phá lên trước. Gặp Quỷ Môn Quan, y chấp nhận nguy cơ mà đốt tín hương đỏ duy nhất bên người.
Có thể nói, dùng bất kỳ góc độ nào để nhận xét thì ở giai đoạn hiện tại y đã làm được tốt nhất, không thể chỉ trích.
Nhưng thành là thành, bại chính là bại. Trong quân đội không nói đến hai chữ thế này thế kia.
Ngụy Khứ Tật ban cho y quyền hạn đến Đạo viện tổ chức nhân thủ điều tra trấn Tiểu Lâm, nhưng không thể ngăn cản sự tình phát sinh, đây chính là thất trách.
Thậm chí Ngụy Khứ Tật có thể lập tức giết y.
Nhưng mà, còn ý nghĩa gì nữa chứ?
Ngụy Khứ Tật khí thế hùng mãnh mà đến, lại giận đùng đùng mà đi.
Những người trẻ tuổi kia có người cõng thương binh trên lưng, có người đỡ lấy nhau, còn có người cõng thi thể. Cứ vậy rời đi.
Những đệ tử Đạo viện trẻ tuổi vừa mới trải qua một trận chiến đấu gian khổ, tử thương nặng nề.
Một trận chiến vô cùng cùng gian nan nhưng cuối cùng lại bị chứng minh không hề có tác dụng gì.
Thậm chí, từ đầu đến cuối, bọn họ không biết đối thủ là ai, nhưng đối thủ đã hoàn thành mục tiêu rồi nghênh ngang rời đi.
Bọn họ bị mắng là -- phế vật.
…
"Con mẹ nó... Thật không phục."
Đỗ Dã Hổ chổng vó nằm trên giường ký túc xá, giống một tòa tháp thiết nằm ngủ.
Trên người hắn ta cũng không có thương thế nghiêm trọng, căn cơ hao tổn cũng đã được Cố Nguyên đan của Triệu Nhữ Thành đưa tới bổ khuyết, chỉ là cần phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian.
Cố Nguyên đan quả thật là đồ vật quý giá, nhưng cũng không gì mà không thể nhận. Đúng lúc Đỗ Dã Hổ cần, đúng lúc Triệu Nhữ Thành có, cho nên cứ như vậy. Bọn họ ngay cả tính mạng đều có thể phó thác lẫn nhau, đừng nói chi những thứ khác.
Nhưng trận chiến ở trấn Tiểu Lâm này, nói thực ra thì, đối với mỗi đệ tử Đạo viện tham dự đều chỉ có đả kích. Đối với bất kỳ một người nào chí tại siêu phàm, khát vọng cường đại, thì có lẽ bất lực chính là chuyện tồi tệ nhất.
Có lẽ chỉ có Triệu Nhữ Thành là ngoại lệ. Hắn ta đã đi Tam Phần Hương Khí Lâu "dưỡng thương" rồi, nghe nói là muốn dùng trạng thái dũng sĩ hiểm tử hoàn sinh, giành lấy trái tim của mỹ nhân.
Đỗ Dã Hổ không phải là người có thể nằm yên một chỗ, nhưng giờ đây cũng chỉ có thể nằm mà thôi. Muốn uống rượu cũng không ai chiều lòng. Cho nên trên người xuất hiện chút u buồn hiếm thấy.
Lăng Hà không nói lời nào, y đang nhắm mắt tu luyện.
Về phần Khương Vọng… Giờ phút này hắn đang dùng cơm với Khương An An.
Cửa hàng thịt dê Thái Ký, danh tiếng trăm năm.
Hai bát canh thịt dê bốc khói hun hút, mười cân thịt dê cắt mỏng xếp chỉnh tề.
Tay trái Khương An An cầm một cái màn thầu, tay phải nắm đũa… Đũa bắt thịt dê. Sở dĩ dùng từ “nắm”, là bởi vì tư thế nàng cầm đũa hoàn toàn không chính xác – có lẽ nguyên nhân là do trước kia không có ai uốn nắn - cứ năm ngón tay bao tròn như vật mà nắm lấy đũa. Sống chung với Khương Vọng lâu ngày, nàng cũng không còn ngại ngùng hướng nội như lúc đầu.
Nàng cắn bên trái một cái, cắn bên phải một cái. Vừa ăn lại vừa thỉnh thoảng cúi đầu nhón lên phía trước một chút, yêu điệu húp một hớp canh thịt dê. Hai lúm đồng tiền trên mặt lờ mờ hiện lên, cực kỳ thỏa mãn.
Cửa hàng thịt dê Thái Ký giá cả cũng không rẻ, đổi lại là bản thân Khương Vọng, chưa chắc sẽ bỏ tiền đến đây ăn.
Nhiệm vụ trong trấn Tiểu Lâm, mặc dù Ngụy Nghiễm chịu liên lụy, nhưng vẫn thực hiện lời hứa giành ban thưởng cho mỗi người hai mươi điểm đạo huân, đương nhiên cũng có một ít ngân lượng trợ cấp. Đối với người tu hành mà nói, chuyện này cũng không quan trọng gì. Nhưng đối với Khương An An, có thể ăn đồ ăn ngon chính là quan trọng nhất.
"Thích không?" Khương Vọng mỉm cười hỏi.
"Ô… Thích!" Tiểu An An gật mạnh đầu.
"Sau này, mỗi tháng chúng ta …" Khương Vọng yên lặng tính toán tiền tích trữ: "Không, mỗi tuần đều có thể đến ăn một lần, được không?"
Khương An An lại gật đầu.
Nàng câu có câu không nói chuyện với ca ca – phần lớn chỉ dùng gật đầu hoặc lắc đầu để trả lời, tay nhỏ cũng không có nhàn rỗi, gật đầu cũng đồng thời nắm lấy một miếng thịt dê, tỉ mỉ lăn một vòng trong nước chấm, rồi mới há to miệng ngậm lấy.
"An An này, bài học gần đây sao rồi?" Đại khái là lúc nói chuyện cùng trẻ nhỏ, mọi người cuối cùng đều sẽ chuyển đề tài nói chuyện đến việc này, Khương Vọng tự xem mình là một người lớn, cho nên cũng nói rất tự nhiên. Mặc dù hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi.
Hoạt động ăn thịt của Khương An An dừng lại một chút, miệng nhỏ phồng lên, khó khăn lắm mới rặn ra một câu: "Vẫn… vẫn khá tốt."
Khương Vọng hài lòng gật đầu.
Hắn nhìn muội muội, có một loại hạnh phúc bình an chậm chậm chảy ở trong lòng. Những chiến đấu gian khổ kia, sự khổ sở khi nhìn thấy sư huynh đệ tử thương, cảm giác bất lực khi không thể ngăn cản sự việc xảy ra… dường như đều giảm đi.
Đương nhiên, có một số việc khiến người ta khổ sở, thế nhưng cuộc sống hiện tại vẫn khiến người ta hạnh phúc biết chừng nào.
Khiến người ta muốn lưu lại nó vĩnh viễn.
…