Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 561: Thanh Thạch Trường Nhạc

Chương 561: Thanh Thạch Trường Nhạc


"Thắng công tử!"
Cả đám người chỉ thấy, minh chủ Khánh Hi của Tứ Hải Thương Minh, lại run run rẩy rẩy đứng lên giơ chén rượu, nâng cốc chúc mừng Trọng Huyền Thắng!
Trọng Huyền Minh Quang vốn đang hớn hở hồng hào, lúc này mới phát hiện có gì đó không thích hợp.
Chỉ nghe Khánh Hi nói trước mặt mọi người: "Lão phu quản lý không nghiêm, để cho thủ hạ đắc tội với ngài ở Dương vực, may mà được Thắng công tử quản giáo, mới có thể dừng cương trước bờ vực. Thắng công tử không so đo hiềm khích trước đây, mời lão phu đến ngắm nhìn thắng cảnh, quả thực khiến lão phu cảm khái vạn phần! Mong rằng về sau được hợp tác nhiều hơn!"
Dứt lời, lão đã uống cạn trước.
Trọng Huyền Thắng vội vàng đứng lên, liên tục nói: "Khánh lão tiên sinh đại nhân đại lượng, tiểu tử hậu bối vô cùng cảm kích mới đúng!"
Dứt lời, hắn ta uống cạn ba ly, sau đó mới nói: "Còn về chuyện hợp tác... Dễ nói!"
Trọng Huyền Minh Quang ngồi trên chủ vị càng ngày càng sốt ruột, nhưng những gì ông ta có thể nhìn thấy vẫn chỉ là thắng cảnh Phong Hà Tịnh Vãng trước mắt kia.
Nhìn màu núi màu mây màu trời đều đã hóa đỏ, chợt thoáng lướt qua, cứ như nhiễm đầy máu tươi!
"Hứa Phóng mai danh ẩn tích nhiều năm tới Thanh Thạch cung, mở miệng gọi Thánh thái tử, thỉnh tội với Khương Vô Lượng"
*.. Hứa Phóng mổ tim cắt gan, tự chứng tâm ý!"
Những tin tức như vậy lần lượt truyền đến.
Mãi đến khi Hứa Phóng chết đi, dư âm chuyện này vẫn chưa dứt, ngược lại càng lan rộng, càng lớn lên!
Bất kể phong vân biến ảo như thế nào, yến tiệc vẫn còn đang tiếp tục.
Bởi vì... Sắc trời chưa tối, cảnh chưa được thưởng thức xong.
Phong Hà Tịnh Vấn đúng là một trong bảy thắng cảnh lớn của Lâm Trị, nhưng ở đây lại có mấy ai thật sự thưởng thức?
Tâm tư của họ đều không nằm ở nơi đây.
Chiếc bàn được đặt ở trung tâm là có ít người nhất. Nơi đó có Khánh Hị, Lý Chính Thư, Trọng Huyền Minh Quang thì chẳng kiêng nể gì ngồi ở chủ vị, ngoài ra còn có hai trưởng giả thế gia đi theo, không có thân phận gì, không có gì đáng nhắc đến, mà Trọng Huyền Thắng thì kính bồi ở vị trí thấp nhất. Sau khi Khánh Hi chủ động lấy lòng, tuy rằng sắc mặt của Trọng Huyền Minh Quang không quá đẹp, nhưng bầu không khí vẫn dần nóng lên.
Những công tử thế gia dòng chính như Lý Long Xuyên, Hứa Tượng Càn, Yến Phủ, Cao Triết thì ngồi ở bàn thứ, Khương Vọng cũng ngồi ở đây tiếp khách.
Những người đang có mặt ở đây đều là kẻ sáng suốt, vừa nghe thấy cái tên Hứa Phóng thì đã biết ngay là có liên quan đến Tụ Bảo Thương Hội. Tuy rằng ít có ai nhắc đến vụ án năm đó của Hứa gia, nhưng cũng không phải đã hoàn toàn biến mất trong trí nhớ của mọi người.
Khương Vọng biết tin còn không nhanh bằng bọn họ.
Hứa Phóng nhất định phải chết, chuyện này thì bản thân Hứa Phóng sớm có chuẩn bị, Trọng Huyền Thắng cũng chưa từng kiêng dè. Chuyện này nói lớn thì rất lớn, tuyệt đối không thể dính vào người Trọng Huyền Thắng, ít nhất ở bên ngoài là như vậy.
Cho nên Trọng Huyền Thắng mới tự mình đi đến Dư Lý Phường tìm người, chỉ thỉnh Khương Vọng đồng hành.
Thập Tứ còn đang dưỡng thương, bên cạnh hắn ta không còn ai có thể hoàn toàn tin tưởng.
Đối với Hứa Phóng mà nói, nếu Trọng Huyền Thắng cũng bị ảnh hưởng, vậy thì không có ai có thể giúp y hoàn thành hành động báo thù kế tiếp.
Y chết, chỉ là tấu vang tiếng kèn trả thù Tụ Bảo Thương Hội, trận trùng sát tiếp theo còn cần người có sức mạnh hùng hậu tới hoàn thành.
Cho nên vấn đề cắt đứt mối liên quan giữa chuyện này với Trọng Huyền Thắng không phải chỉ là việc của mình Trọng Huyền Thắng, mà còn là chuyện mà Hứa Phóng sẽ dùng hết sức lực để làm.
Lần từ biệt ở gian khách điếm kia, Khương Vọng cũng đã dự liệu được cái chết của Hứa Phóng. Chỉ có điều hắn thật sự không ngờ y lại lấy phương thức kịch liệt như vậy, mổ tim cắt gan!
Hắn dường như nhìn thấy Hứa Phóng lên tiếng hỏi.
"Ta chỉ xuất phát từ sự công tâm..."
"Bọn họ... Còn đang trách ta sao?"
Móc tâm can ra để thế nhân xem Hứa Phóng này lỗi lạc ngay thẳng đến mức nào!
Nhưng châm chọc chính là, có lẽ từ đây thế nhân sẽ hoàn toàn tán thành Hứa Phóng y cuồng tắc, cũng lỗi lạc cả đời. Nhưng hành động cuối cùng này... của y cũng không thẳng thắn vô tư.
Y không phải đang nhận tội, mà là đang hãm hại. Hành động của y không phải xuất phát từ công nghĩa, mà là từ thù hận. Trong lòng y không tự nhận mình có sai, nhưng y lừa gạt chính mình, cũng lừa gạt thế nhân.
Có lẽ làm một con quỷ công tâm, phơi bày cả tâm can ra ngoài đã thể hiện được tình cảm của Hứa Phóng trong mười tám năm không dám chết, không dám đi đối mặt với người nhà.
Chỉ là trên đường xuống hoàng tuyền, thật sự sẽ có người đang đợi. Thật sự sẽ có người nói với y một tiếng "Thôi, bỏ đi" hoặc là "Vĩnh viễn không tha thứ" sao?
Lúc này Cao Triết mũi rộng nâng chén rượu lên: “Bảy cảnh của Lâm Trị, quả nhiên nghe danh không bằng nhìn thấy. Khương huynh còn là anh hùng thiếu niên, khiến Cao mỗ thật là hổ thẹn, ta uống ly rượu này, Khương huynh tùy tiện!”
"Đó là tất nhiên!"
Lúc này, cháu của Yến Bình là Yến Phủ cũng lên tiếng: "Ngày xưa vùi đầu vào điển tịch, quả thực đã bỏ qua phong cảnh, sau này có thời gian, nhất định phải đi ra ngoài dạo nhiều hơn"
Giọng nói của y điềm đạm ôn hòa, không có tính công kích gì.
Cũng là một dạng tỏ thái độ thân thiện, nhưng lại âm thầm không lộ dấu vết, hơn hẳn Cao Triết.
Khương Vọng đủ khả năng đại diện cho Trọng Huyền Thắng, từ việc hắn ngồi ở bàn này đãi khách là có thể nhìn ra được.
Bọn họ tỏ thái độ thân thiện với Khương Vọng, thật ra đó là đang đáp lại nước cờ của Trọng Huyền Thắng.
Chứng tỏ sau này có thể hợp tác thêm một bước, mà không phải chỉ là bạn rượu.
Trọng Huyền Tuân được đưa vào Tắc Hạ Học Cung một năm, chỉ là hòa nhau một ván, mà Trọng Huyền Thắng nhanh chóng khởi xướng phản kích, hơn nữa còn sắc bén như thế. Cán cân trong lòng bọn họ đã nghiêng về hướng Trọng Huyền Thắng.
Còn về Hứa Tượng Càn và Lý Long Xuyên, lúc này họ lại không lên tiếng nói chuyện gì. Giao tình giữa bọn họ và Khương Vọng tất nhiên là càng gần hơn một chút, cũng không cần tỏ thêm quyết tâm gì vào lúc này.
"Tất nhiên!" Khương Vọng đáp lại: "Lâm Tri vô cùng xa lạ với ta, còn cần các vị chiếu cố nhiều hơn mới đúng, tòa thành này lớn như vậy, khó tránh khỏi lạc đường!"
"Đương nhiên phải chiếu cố!" Hứa Tượng Càn vỗ ngực: "Đợi lát nữa vào đêm, có hoa đăng, thì đến Ôn Ngọc Thuỷ Tạ chiếu cố ngươi! Đương nhiên, ngươi phải mang tiền!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất