Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 562: Thời gian không đợi người, cảnh đẹp khó lưu lại

Chương 562: Thời gian không đợi người, cảnh đẹp khó lưu lại


Cũng không biết có phải hắn ta có gì hiểu lầm với từ "Chiếu cố" này hay không?
"Lời này của Hứa huynh sao xa lạ vậy?" Cao Triết cười nói: "Có Yến huynh ở đây, khi nào đến lượt chúng ta bỏ tiền?"
Quận mà nhà tổ Yến gia tọa lạc, tên chỉ có một chữ - "Bối Chữ "Tài" này, chính là đến từ "Bối", Bối quận tất nhiên là hào phú nổi tiếng khắp thiên hạ.
Mà làm gia tộc số một của Bối quận, đương nhiên cũng không cần bàn cãi đến mức độ phú quý của Yến gia.
Lời mà Cao Triết nói, có chút thâm ý như có như không, nhưng Yến Phủ hoàn toàn không so đo, chỉ ôn hòa mà cười cười: "Cùng đi cùng đi"
Khí chất của Yến Phủ làm Khương Vọng dễ liên tưởng đến Vương Trường Tưởng của thành Phong Lâm. Nhưng bản chất ôn hòa của bọn họ lại có sự khác biệt. Sự ôn hòa của Vương Trường Tường là không tranh không đoạt, còn sự ôn hoà của Yến Phủ ôn hòa thì mang theo sự thanh ngạo từ trong xương cốt.
Nói cách khác, sự ôn hòa của Yến Phủ là khinh thường, ôn hòa của Vương Trường Tường là không tranh.
Hứa Tượng Càn rất thích người nguyện ý bỏ tiền. Nên dù hắn ta không ưa gì Cao gia Tĩnh Hải, vì nể mặt Khương Vọng mới không bày sắc mặt với Cao Triết nên đối với Yến Phủ đến cùng Cao Triết lão Hứa cũng chẳng có hảo cảm gì.
Nhưng lúc nảy, vừa thấy Yến Phủ hào phóng như thế, hắn ta liền cảm thấy Yến Phủ thuận mắt hơn nhiều, cũng lên tiếng: "Cùng đi cùng đi!"
Thời gian không đợi ai, cảnh đẹp khó lưu lại.
Phong Hà Tịnh Văn vừa kết thúc, cả đám người đang định tan cuộc, chuyển sân chơi.
Chợt có hạ nhân tới báo, nói là hội chủ Tụ Bảo Thương Hội - Tô Xa đứng ngoài phủ cầu kiến.
Bất kể là tan cuộc hay chuyển sân, tất cả đều ngừng bước chân lại, ngồi ổn trên ghế dựa.
Sao có thể bỏ lỡ trò hay như thế này?
Trên bàn chính, Trọng Huyền Thắng giả vờ như không nghe thấy, vẫn cứ uống rượu ăn thịt, những người khác cũng không nói cái gì, mỗi người đều mang một tâm tư, thờ ơ lạnh nhạt.
Nhưng Trọng Huyền Minh Quang lại ngồi không được, nhưng tốt xấu gì ông ta cũng biết nơi này là nhà riêng của ai nên lập tức quay qua nói với Trọng Huyền Thắng: "Có lý nào lại để khách nhân chờ ở ngoài cửa?"
Trọng Huyền Thắng liếc nhìn bá phụ của mình một cái, trong lòng biết ông ta đang suy xét vì sự hợp tác của Trọng Huyền Tuân và Tụ Bảo Thương Hội. Mà ở trước mặt công chúng, nếu hắn ta phát sinh mâu thuẫn với bá phụ của mình, nói ra sẽ làm mất mặt Trọng Huyền gia.
Không cần hoài nghi, Trọng Huyền lão gia tử biết chuyện thì nhất định sẽ treo hắn ta lên cây rồi từ từ đánh.
"Mời ông ta vào" Trọng Huyền Thắng sai bảo.
Lúc này hạ nhân mới khom người đi ra ngoài, hoàn toàn thờ ơ trước thái độ của Trọng Huyền Minh Quang trong cả quá trình, để lộ ra khả năng quản lý kẻ dưới của Trọng Huyền Thắng.
Không bao lâu sau, Tô Xa phong độ nhanh nhẹn đã đi nhanh đến, phía sau còn có một bán lão từ nương (bà thím trung niên) vẫn còn phong vận đi theo, đó chính là phó hội chủ của Tụ Bảo Thương Hội - Trình Thập Nhất.
"Ai cũng nói "Tới sớm không bằng tới đúng lúc? hôm nay khách quý của quý phủ đến chật nhà, ta lại tới quấy rầy rồi"
Tô Xa vào Hà Sơn biệt phủ mà tựa như vào nhà mình, phong thái thong dong, chẳng có chút dáng vẻ nào như tai hoạ sắp giáng xuống đầu, còn lên tiếng chào hồi từng người quen biết ở đây, cuối cùng mới đi đến trước bàn chính.
Nhưng mà rất nhiều người vừa biết được chuyện Hứa Phóng thỉnh tội ở ngoài Thanh Thạch cung, giờ lại thấy Tô Xa tìm tới cửa, cũng liền biết trong lòng lão ta đang sốt ruột.
Lão cũng nóng vội như khi Trọng Huyền Thắng bước qua Tín môn vào thành, tìm đến phó hội chủ của Tụ Bảo Thương Hội là Trình Thập Nhất vào mấy ngày trước. Tình thế quyết định sức mạnh là chuyện không cách nào tránh khỏi.
Trọng Huyền Minh Quang lập tức đứng dậy trước, nói: "Tô hội chủ, không thể từ xa tiếp đón, thất lễ rồi!"
Tô Xa cười nhạt rồi nói: "Trọng Huyền huynh khách khí"
Sau đó lão lại quay qua chào hỏi Lý Chính Thư, Khánh Hi: "Lý huynh, Khánh lão tiền bối cũng có mặt"
Lý Chính Thư chỉ khẽ gật đầu.
Nhưng Khánh Hi lại cười hết sức hòa ái: "Tiểu Tô hội chủ tới rồi?"
Có thể nhìn thấy Tô Xa bị mất mặt, đương nhiên ông ta rất vui vẻ. Lấy vai vế của Khánh Hi, gọi một tiếng Tiểu Tô cũng không có vấn đề gì.
Trọng Huyền Thắng chỉ cười tủm tỉm phân phó: "Thêm hai cái ghế đi"
Hạ nhân nhỏ giọng thưa vâng rồi mang hai cái ghế đến, để xuống ngay bên cạnh Khánh Hi.
Tô Xa vén góc áo lên, cực kỳ tiêu sái mà ngồi xuống, còn cười cười với Khánh Hi.
"Ai nha, Thắng công tử, sao tỷ tỷ có thể không biết xấu hổ mà ngồi?" Trình Thập Nhất bày ra vẻ mặt hổ thẹn nói.
Hôm nay bà ta ăn mặc trang phục lộng lẫy đến, năm tháng mang đến cho bà ta một mị lực khác biệt, một cái nhăn mày một nụ cười khẽ cũng mang theo phong vận độc đáo. Mà một loạt hành động lúc này cũng khiến không ít người nhìn mà ngứa ngáy trong lòng.
"Trình hội chủ khách khí cái gì?" Trọng Huyền Minh Quang vội nói: "Người tới đều là khách, sao lại nói ra câu xấu hổ kia chứ"
"Trọng Huyền tiên sinh có điều chưa biết" Trình Thập Nhất liếc nhìn ông ta một cái, sau đó thì tập trung nhìn vào Trọng Huyền Thắng: "Nói ra thì đều là Thập Nhất không đúng, ngày hôm trước tâm tình không tốt, ai, ngôn ngữ không đúng mực, đã đắc tội Thắng công tử"
"Việc nhỏ việc nhỏ, nam nhi của Trọng Huyền gia không thích so đo" Trọng Huyền Minh Quang hô: "Ngồi xuống rồi nói, ngồi xuống rồi nói"
Trình Thập Nhất cũng ỡm ở ngồi xuống.
"Bá phụ" Trọng Huyền Thắng cười tủm tỉm nói: "Việc lớn hay việc nhỏ, phải là bản thân người trải qua mới có thể định đoạt, đúng không? Tâm địa của ngài tốt, nhưng ngài hiểu được việc này sao?"
Hắn ta nói ôn hòa, nhưng ngụ ý lại là... Ngươi thì biết cái rắm! Ngươi nói không tính!
Sắc mặt Trọng Huyền Minh Quang hơi cứng lại.
Cố tình là Trình Thập Nhất vừa dính nửa bên mông lại vội vàng đứng lên, điều này càng khiến ông ta cảm thấy mất mặt.
Nhưng thái độ trong câu nói này của Trọng Huyền Thắng cũng rất rõ ràng, biểu lộ lập trường, nói rõ điểm mấu chốt.
Xuất phát từ lý do tương tự, ông ta cũng không thể trở mặt với chất nhi nhà mình trước mặt nhiều người như vậy. Nếu lão gia tử thật sự muốn đánh ông ta, cũng sẽ không nương tay, cho dù ông ta đã sáu mươi tuổi cũng không có khác biệt gì cả.
Ông ta đành ngượng ngùng ngồi xuống trước.
Trọng Huyền Thắng lại chủ động nâng chén, nói: "Người tới là khách, Tô viện trưởng, ta kính ngài một ly"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất