Chương 563: Trước đó ngạo mạn, sau lại cung kính
Sắc mặt Tô Xa không thay đổi, nâng chén uống cạn, trong lòng lại cực kỳ lạnh lẽo.
Chỉ từ xưng hô này thôi, đã có thể nhìn ra rất nhiều thứ.
Tỷ như Trọng Huyền Minh Quang kia là một tên thùng rỗng kêu to. Con của ông ta là Trọng Huyền Tuân và Tụ Bảo Thương Hội có hợp tác quan trọng như vậy, ông ta lại không biết hội chủ của Tụ Bảo Thương Hội thích được người ta gọi là viện trưởng hơn.
Tất nhiên Khánh Hi cũng hiểu biết lão, nhưng cố ý gọi lão là Tiểu Tô hội chủ, làm lão khó chịu...
Là sự ngạo mạn trước giờ của lão nhân này.
Chỉ có Trọng Huyền Thắng...
Hai bên rõ ràng đã triệt để trở mặt, hắn ta cũng đã phát động phản kích, trông dáng về như muốn đẩy Tụ Bảo Thương Hội vào chỗ chết.
Nhưng mà khi mặt đối mặt, hắn ta vẫn có thể kêu một tiếng Tô viện trưởng.
Đủ thấy sự hiểu biết và mức độ dụng tâm của hắn ta đối với Tô mỗ này.
Vẫn nhìn lầm rồi, lão than nhẹ trong lòng.
Ý lão cũng không phải là đã lựa chọn sai giữa Trọng Huyền Tuân và Trọng Huyền Thắng, mà là không đủ coi trọng Trọng Huyền Thắng.
So với Trọng Huyền Thắng, tất nhiên thiên phú tu vi, thậm chí thế lực của Trọng Huyền Tuân đều vượt xa, cho dù là thủ đoạn tâm kế, cũng không thấy thua kém gì. Không thấy y vừa ra tay thì suýt nữa đã đánh Trọng Huyền Thắng trở về nguyên hình hay sao?
Chỉ là bị Trọng Huyền Thắng bắt được một đường sinh cơ, tạm thời tiễn đi mà thôi.
Nếu thật sự tranh đấu mặt đối mặt, nói không chừng lúc này Trọng Huyền Thắng đã đầu hàng nhận thua rồi.
Nhưng đến tận lúc này, lão không thể không thừa nhận, bất kể là lão hay Trọng Huyền Tuân, đều xem thường Trọng Huyền Thắng quá nhiều. Cho dù Trọng Huyền Tuân đã bắt đầu chính thức đối đãi Trọng Huyền Thắng như đối thủ, cũng chỉ là bắt đầu để vào mắt mà thôi.
Bất kể là việc đưa Trọng Huyền Tuân rời khỏi ván cờ, hay là hành động "Lạc Tử Đồ Long" (1) nhằm vào Tụ Bảo Thương Hội hôm nay, đều thể hiện sự mưu lược vượt trội của công tử béo trẻ tuổi này.
(1) Lạc Tử Đồ Long: Khái niệm trong cờ vây, ý nói một nước cờ mà diệt một mảng lớn, chỉ cần "Đồ Long" thành công thì bên đánh nhất định sẽ thắng.
"Thắng công tử" Trong lòng mang theo cảnh giác, nhưng trên mặt Tô Xa vẫn như đang tắm mình trong gió xuân, nho nhã cười nói: "Lần này Trình phó hội chủ của chúng ta thật sự thành tâm thật lòng tới xin lỗi"
Trình Thập Nhất đang đứng bên cạnh bàn, trên mặt lại không có nửa điểm xấu hổ, ngược lại vẻ mặt hết sức thành khẩn, ánh mắt chân thành tha thiết:
"Tỷ tỷ thiệt tình biết sai rồi, tới bồi tội với Thắng công tử"
Giọng nói của bà ta vô cùng mềm mại, mỗi một âm tiết đều đánh thẳng vào trái tìm: "Có muốn tỷ tỷ quỳ xuống trước ngài không?"
"Sao lại nói như vậy chứ? Giữa chúng ta nào có đắc tội gì?" Trọng Huyền Thắng cao giọng cười: "Trình thẩm, mời ngồi!"
Lực sát thương của một tiếng "Trình thẩm" này thật sự quá lớn.
Cho dù Trình Thập Nhất khôn khéo sắc sảo, nói cười vui vẻ đến mức nào thì sắc mặt cũng lập tức cứng lại.
"Vốn chỉ là việc nhỏ" Tô Xa chủ động cầm lấy bầu rượu, lần lượt rót cho Khánh Hi, Lý Chính Thư, miệng nói tiếp: "Cũng phải xin Thắng công tử thật sự không so đo mới được!"
Lão đứng lên, rất có phong độ mà rót rượu cho Trọng Huyền Minh Quang, lại tới đổ đầy rượu vào chén của Trọng Huyền Thắng.
Trọng Huyền Thắng vội đứng dậy, bởi vì quá mức mập mạp, có vẻ khá chật vật, vì thế cũng khiến nụ cười của hắn ta có thêm vài phần chân thành tha thiết: "Sao lại nhọc Tô viện trưởng rót rượu?"
"Ai" Chờ Tô Xa phong độ nhẹ nhàng mà ngồi trở lại, tên béo này mới khom người ngồi xuống, thở dài: "Vốn không có việc gì. Chúng ta hợp tác ở Dương địa rất tốt, đều là bằng hữu mà"
"Nói đến hợp tác" Tất nhiên Tô Xa sẽ không cho là thật, chỉ cười nói: "Chỗ của ta có một phần phương lược phát triển, đã sớm làm tốt, chỉ chưa kịp đưa cho Thắng công tử xem qua, có lẽ hiểu lầm cũng sinh ra vì chuyện này"
Lão lấy ra một ngọc trục từ trong ngực, đưa đến trước mặt Trọng Huyền Thắng, tươi cười rất có mị lực: "Thắng công tử, xin hãy xem qua"
Đây là muốn phản chiến, đám thương nhân không có danh dự này!
Trọng Huyền Minh Quang ngồi ở chủ vị có chút sốt ruột, vội nói: "Tô huynh, cái này.."
Tô Xa dựng thẳng tay trái lên, chặn đứng câu nói của ông ta, đôi mắt chỉ nhìn Trọng Huyền Thắng, ngoài miệng ôn hòa lại không khách khí, nói:
"Trọng Huyền huynh có chuyện gì, chờ ta và Thắng công tử bàn xong lại nói, được không?"
Vị trí Tô Xa đang ngồi, bên trái là Trọng Huyền Minh Quang, bên phải là Khánh Hi.
Trọng Huyền Thắng ngồi đối diện nghiêng với lão, đúng là vị trí thấp nhất.
Chỉ cần Trọng Huyền Thắng thoáng đứng dậy là có thể nhẹ nhàng nhận được ngọc trục mà lão đưa đến.
Hứa Phóng đến bên ngoài Thanh Thạch cung để mổ bụng thỉnh tội, chuyện này đã xảy ra, không thể vãn hồi.
Có tổn thất gì, Tô Xa lão chấp nhận. Vì sự sai sót của mình mà phải bồi thường vốn là việc hay gặp khi làm ăn, buôn bán, trước nay tròn khuyết thế nào cũng phải tự gánh chịu.
Lão bằng lòng bồi thường, cũng bồi thường được.
Hiện tại lão lấy ra một phần bồi thường lớn, chỉ muốn đổi lại một câu hứa hẹn không đuổi cùng giết tuyệt của Trọng Huyền Thắng.
Chỉ cần Trọng Huyền Thắng ngừng lại hành động kế tiếp mà thôi.
Lão không biết Trọng Huyền Thắng tìm được Hứa Phóng như thế nào, lại biết được bao nhiêu, kế tiếp có trù tính gì, có bao nhiêu át chủ bài có thể đánh ra.
Tô Xa lão nguyện lấy ra lợi ích gấp trăm vạn lần, chỉ mong cắt thịt ngăn cản tổn hại mà thôi.
Đây là thành ý tới cửa của lão.
Hiện tại, chỉ cần Trọng Huyền Thắng thoáng đứng dậy, tiếp nhận ngọc trục kia.
Chỉ cần đơn giản như vậy mà thôi.
Nhưng Trọng Huyền Thắng có chút ngượng ngùng mà cười: "Ta quá béo, tay lại ngắn, thôi cứ để sau này lại xem đi!"
Ta quá béo, cho nên đứng dậy khó.
Tay ta quá ngắn, cho nên với không tới!
Nghe được câu trả lời của Trọng Huyền Thắng, nụ cười của Tô Xa lại không thay đổi: "Trình hội chủ, còn không đưa qua cho Thắng công tử đi?"
Trình Thập Nhất cũng tu luyện đến bụng dạ khó lường, lúc này trên mặt đã không thấy nửa phần khó chịu.
Bà ta tiếp nhận ngọc trục từ trong tay Tô Xa, phong tình mà chậm rãi đi đến trước mặt Trọng Huyền Thắng, có điều chẳng còn mặt mũi nào tự xưng là tỷ tỷ nữa.
Bà ta nâng đôi tay dâng ngọc trục lên, nói: "Thắng công tử, thỉnh xem qua"
Khánh Hi mang vẻ mặt hiền hoà mà nhìn mọi chuyện, không hề lên tiếng, còn trong lòng đang nghĩ cái gì thì không ai có thể biết được.
Lý Chính Thư thì chuyển cái ly, hình như đang ngồi cảm nhận mùi rượu.
Trọng Huyền Minh Quang liên tục gặp phải xấu hổ, gương mặt được bảo dưỡng cực kỳ xuất sắc kia cũng trở nên vô cùng khó coi, chỉ nắm chặt nắm tay không nói tiếng nào.
"Quý hội quá khách khí rồi" Trọng Huyền Thắng cười tủm tỉm đáp.
Cuối cùng hắn ta vẫn duỗi tay tiếp nhận ngọc trục.