Chương 565: Kỹ thuật bơi không tôi!
Trọng Huyền Minh Quang đen mặt rời đi, Trọng Huyền Thắng vẫn cười hì hì đưa đến cửa.
Khách khứa tan hết, bàn ghế hỗn độn.
Khương Vọng đứng một mình trong viện, nhìn Sơn Ảnh Hà Sơn dưới màn đêm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trọng Huyền Thắng đi đến bên cạnh, im lặng đứng đấy: "Tiếp theo sẽ rất bận rộn!"
Đả kích Tụ Bảo Thương Hội chỉ là bước đầu tiên, bước này cũng đã được thực hiện rất thành công, kế tiếp chính là cuộc tấn công toàn diện nhằm vào thế lực của Trọng Huyền Tuân.
Tửu lâu, khách điếm, cửa hàng lương thực, các loại buôn bán trong tay, đều cần tài chính duy trì.
Môn khách dưới tay đều cần cung cấp nuôi dưỡng.
Kinh doanh nhân mạch cũng cần gắn bó.
Tất cả những thứ này đều cần tài nguyên, lượng tài nguyên khổng lồ.
Với gia tộc cấp bậc như Trọng Huyền gia, khi chọn lựa người thừa kế, tuyệt đối không chỉ xem tu vi cá nhân, mà càng chú trọng người đó có thể dẫn dắt gia tộc đi đến tương lai càng tốt hơn hay không.
Sau khi ra khỏi Tắc Hạ Học Cung, cho dù Trọng Huyền Tuân mạnh đến mấy, nếu chỉ còn cô độc một mình thì tuyệt đối không có khả năng cạnh tranh thắng được Trọng Huyền Thắng.
Phá hủy dễ hơn xây dựng nhiều, một chùy của Trọng Huyền Thắng đã gõ nát thanh sắt cứng rắn nhất, trong thời gian một năm kế tiếp, hẳn cũng đủ phá hủy gần hết nỗ lực nhiều năm của Trọng Huyền Tuân.
Nghĩ đến sau khi Tụ Bảo Thương Hội vỡ đầu chảy máu, Trọng Huyền Tuân lại không có mặt, hẳn đám thủ hạ của y không ai còn có tự tin chống chọi lại được Trọng Huyền Thắng.
Đương nhiên Trọng Huyền Tuân vẫn có thể ngóc đầu trở lại.
Nhưng dùng một câu không dễ nghe để phán xét... Trọng Huyền lão gia tử còn có thể chịu đựng được mấy năm? Lại có thể cho y bao nhiêu thời gian?
Khương Vọng không thích Phong Hà Tịnh Văn chút nào, thậm chí bởi vậy cũng không có chờ mong đối với sáu cảnh còn lại của Lâm Tri.
"Bận một chút mới tốt!" Hắn chỉ nói.
Căn cơ của Trọng Huyền Thắng ở Lâm Tri cũng không thể coi là lớn.
Nhưng Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng cũng bận rộn suốt đêm, đêm đó cũng là đêm mà Tụ Bảo Thương Hội lăn lộn tự cứu.
Nhưng những cơn sóng đó còn chưa thể làm xôn xao màn đêm của đại thành cấp bậc như Lâm Tri.
Sau một đêm im lặng.
Sáng sớm hôm sau đã có hạ nhân tới đưa tin, lão hầu gia cho triệu kiến!
Trọng Huyền Thắng có chút mỏi mệt, nhưng tỉnh thần vẫn rất tốt, chỉ nói:
"Vị bá phụ kia của ta, mấy chuyện khác không ra gì, nhưng cáo trạng là giỏi nhất!"
Khương Vọng đang tranh thủ thời gian điều dưỡng Thiên Địa cô đảo, liền nghe thấy lời oán giận này của hắn ta.
"Thúc phụ nói với ta, người này văn không được võ không xong, nhưng từ nhỏ đã được sủng ái"
Thúc phụ trong lời của Trọng Huyền Thắng, tất nhiên là đường thúc Trọng Huyền Trử Lương của hắn ta.
Nếu chỉ bàn về huyết thống, đáng lẽ hắn ta và Trọng Huyền Minh Quang phải thân hơn, nhưng bàn về thân cận theo bản tâm, hai bên thật sự khác nhau như trời với đất.
Đường thúc Trọng Huyền Trử Lương là chỗ dựa từ nhỏ của Trọng Huyền Thắng, nhưng tiếc nuối cũng ở chỗ này, điểm tựa lớn nhất của hắn ta cũng là đường thúc của Trọng Huyền Tuân.
Trọng Huyền Tuân cũng là hậu bối ưu tú, là người thân có quan hệ máu mủ với Trọng Huyền Trử Lương, cho dù Hung Đồ có tiếng bá đạo thì cũng chẳng thể thật sự làm gì y cả.
"Khi còn nhỏ ta cứ suy nghĩ, nhân vật như gia gia, sao lại thiên vị cho tên bá phụ ngu xuẩn kia như vậy?"
"Nhưng mấy năm sau cuối cùng ta cũng hiểu được!"
Có lẽ là thế cục đã tới thời khắc mấu chốt, Trọng Huyền Thắng cũng khó tránh khỏi hoảng hốt nên mới nói mấy lời tán dóc thế này. Đây cũng có thể xem như một phương pháp trấn an cảm xúc.
"Trong bốn đứa con ruột của gia gia, phụ thân ta và tam thúc đã mất, tứ thúc ở xa ngoài hải đảo, quanh năm không trở về, cũng không thấy hỏi han.
Nhưng bá phụ này của ta, tuy không thích nghe giáo huấn, cũng dọn ra bên ngoài ở, nhưng mỗi ngày đều sáng hỏi chiều thăm, chưa bao giờ quên"
"Có thể thấy được mỗi người đều có ưu điểm, có sở thích khác nhau, điểm có thể bị đả động cũng là khác nhau! Ngu xuẩn như bá phụ Minh Quang có phương diện hiếu cẩn của mình. Anh hùng như gia gia của ta, sau khi già rồi, trái tìm cũng khó tránh khỏi trở nên mềm mại!"
Khương Vọng kinh ngạc nói: "Đây là điều ngươi nghĩ ra khi còn nhỏ?"
"Đúng vậy. Khi còn nhỏ ta cứ luôn nằm một mình trên giường, suy nghĩ ta và người khác có gì khác biệt, vì sao lại bất đồng. Thập Tứ sợ ta đói chết nên cứ cầm đồ ăn, ngồi ở mép giường đút cho ta. Ta cứ vừa ăn vừa nghĩ!"
Nghĩ quá nhiều nên cũng thông minh sao? Hoặc có thể nói, có đôi khi hoàn cảnh sẽ ép người ta... Không thể không thông minh?
Tưởng tượng đến tình cảnh một đứa bé béo tròn nội tâm cô độc, đau khổ suy tư đáp án vì sao mình lại bị lạnh nhạt, hình ảnh đó khiến người ta khó tránh khỏi có chút chua xót.
Khương Vọng lại cố ý cười nói: "Thì ra ngươi béo như vậy là do Thập Tứ!"
"Đúng vậy, đều do Thập Tứ!" Trọng Huyền Thắng nói, nhưng có lẽ nghĩ Thập Tứ vẫn đang bị thương chưa khỏi, liền mất hứng nói chuyện, hắn ta đẩy sổ sách trước mặt ra: "Đi thôi, cùng ta đi đến Bác Vọng Hầu phủ một chuyến!
Lúc này Khương Vọng đã thu công, cũng không hỏi mục đích làm gì, chỉ đứng dậy đi theo.
"Ai cũng nói bước vào hầu môn sâu như biển, nhờ phúc của huynh mà ta mới đến Lâm Tri, đã vào biển hai lần!"
Trọng Huyền Thắng lập tức cười ha ha: "Kỹ thuật bơi không tồi!"
Đi theo Trọng Huyền Thắng vào thẳng Bác Vọng Hầu phủ, chẳng gặp phải khó khăn gì.
Ổ chính đường, lần đầu tiên Khương Vọng nhìn thấy Bác Vọng Hầu.
Đây là một lão nhân uy phong lẫm lẫm, nếp nhăn trên mặt tuy sâu, nhưng khí tức lại rất nghiêm trang, ông mặc thường phục nhưng lại như khoác chiến bào, ngồi cực kỳ đoan chính.
Thân hình ông cao lớn, tuy là đang ngồi, nhưng vẫn mang đến cho người ta cảm giác nặng tựa Thái sơn.
Trọng Huyền Minh Quang lại không có ở đây, có lẽ là không muốn đối chất với Trọng Huyền Thắng, hoặc có lẽ là vì chuyện gì khác, Khương Vọng không thể đoán ra được.
Có điều, bên cạnh Bác Vọng Hầu lại có một bóng người mặc giáp kín mít đang đứng.
Không phải là Thập Tứ vốn nên dưỡng thương ở tộc địa Trọng Huyền gia thì có thể là ai?
Chỉ không biết y dưỡng thương xong khi nào, sao lại không lập tức trở lại bên người Trọng Huyền Thắng trước.
Có thể nói, đây là một nhắc nhở nho nhỏ, về mặt thân phận, Thập Tứ là hộ vệ bên cạnh Trọng Huyền Thắng nhưng cũng là tử sĩ của gia tộc, trước phải nghĩ đến gia tộc sau mới đến chủ nhân.