Chương 567: Trọng Huyền Phù Đồ
Trọng Huyền Vân Ba im lặng một lúc lâu, mới lên tiếng: "Khi đó Minh Đồ đánh tan hai nước, nổi danh thiên hạ, nếu bệ hạ không tin tưởng nó thì sẽ không cho nó cơ hội dẫn quân phá Hạ. Còn có một chuyện, năm đó lúc Minh Đồ đi đến Khô Vinh Viện trấn áp sát tính, đã nhất kiến như cố (1) với Khương Vô Lượng, cũng từ đó, hai người kết làm tri kỉ, cùng rèn luyện cùng tiến lên. Hiện giờ con cũng có hảo hữu chí giao, nên có thể hiểu được lựa chọn của nó chứ.."
(Nhất kiến như cố: mới quen đã thân.
Mỗi người đều có lý do của bản thân, như vậy, mọi chuyện trên đời này đều có thể tha thứ sao?
Nhưng... những ánh nhìn lạnh lẽo, thù hận, khi dễ mà hắn ta gặp phải thời thơ ấu... Vì sao những người đó không có tha thứ cho người, không "Tha thứ" cho ta?
Mặt Trọng Huyền Thắng không có chút cảm xúc: "Có lẽ mọi chuyện trên đời đều có thể tha thứ. Nhưng mà gia gia, con còn quá trẻ! Nếu Tụ Bảo Thương Hội phản bội con, con nhất định phải một đao chém chết"
Ta còn quá trẻ, cho nên ta làm không được!
Hắn ta đang nhắc đến Tụ Bảo Thương Hội nhưng không phải chỉ có mình Tụ Bảo Thương Hội.
Trọng Huyền Vân Ba thở dài một tiếng.
Đâu phải ông muốn khuyên Trọng Huyền Thắng đừng hận Khương Vô Lượng, ông chỉ hy vọng Trọng Huyền Thắng đừng hận Đế quân, đừng hận phụ thân Trọng Huyền Phù Đồ của mình nữa.
Bởi vì, hận Đế quân là con đường chết, hận phụ thân của mình, là căn nguyên thống khổ cả đời.
Đây là chuyện mà một người gia gia như Trọng Huyền Vân Ba không đành lòng nhìn thấy.
Nhưng ông cũng ý thức được, suy nghĩ và quyết định hiện giờ của Trọng Huyền Thắng không phải chỉ cần mấy câu nói của ông là có thể thay đổi.
Người càng ưu tú thì càng có chủ kiến.
Năm đó Trọng Huyền Phù Đồ là như thế, hiện tại Trọng Huyền Tuân và Trọng Huyền Thắng cũng như vậy.
Tuy Trọng Huyền Minh Quang hơn sáu mươi tuổi còn vâng vâng dạ dạ, ông nói gì thì nghe nấy, nhưng trong lòng ông cũng biết rõ, trưởng tử là một đứa vô dụng.
"Hôm nay cứ như thế đi" Lão nhân ngồi trên ghế, mệt mỏi mà nâng tay lên:
"Ta mệt mỏi"
Trọng Huyền Thắng đoan chính mà hành lễ: "Tôn nhi cáo lui"
Khương Vọng cũng đứng dậy rời đi, Thập Tứ cũng tự động đi theo.
Lúc Trọng Huyền Thắng đi đến trước cửa, tiếng nói của lão gia tử lại vang lên lần nữa.
"Trước khi Minh Đô xuất phát, có tới gặp ta, ta không để ý đến nó. Đến chết cũng không nói thêm một câu với nó... Là tiếc nuối cả đời của ta"
Trong giọng nói của lão gia tử có một tia run rẩy khá rõ ràng. Đây là cảm xúc rất khó nhìn thấy được trên người lão nhân này.
"Nếu người có thể nghe thấy lời này, nhất định sẽ rất vui mừng, gia gia"
Trọng Huyền Thắng đáp lại.
Nhưng đồng thời hắn ta lại thầm nói trong lòng: "Đáng tiếc người không nghe thấy"
Vui mừng hay không vui, ai để ý kia chứ?
Sau khi ba người Trọng Huyền Thắng rời đi, một bóng dáng hơi béo đi ra từ phòng trong.
Trọng Huyền Vân Ba thở dài: "Trử Lương, mấy năm nay đã khổ cho ngươi"
Trọng Huyền Trử Lương vừa được phong hầu trầm giọng đáp: "Ta tu hành là nhờ Nhị ca dẫn đường nhập môn, binh pháp cũng do Nhị ca đích thân truyền dạy. Nếu không có Nhị ca, không biết lúc trẻ ta đã chết bao nhiêu lần, phải làm gì đó cho huynh ấy là lẽ đương nhiên. Có điều, mấy năm nay ta đã phụ lòng gửi gắm, không chiếu cố tốt cho Thắng nhi"
Trong bốn người con của Trọng Huyền Vân Ba, Trọng Huyền Phù Đồ đứng hàng thứ hai. Trọng Huyền Trử Lương nhỏ tuổi hơn lão tam Trọng Huyền Minh Sơn, lại lớn hơn lão tứ Trọng Huyền Minh Hà. Cho nên cũng gọi Trọng Huyền Phù Đồ là Nhị ca.
Vẻ mặt của Trọng Huyền Vân Ba vô cùng đau thương, giờ phút này, có lẽ cũng chỉ khi ở trước mặt Trọng Huyền Trử Lương, ông mới có thể lộ ra những cảm xúc chân thật rất nhỏ này: "Thắng nhi có thể được như hôm nay. Minh Đồ trên trời có linh, cũng có thể an giấc ngàn thu"
Trọng Huyền Trử Lương nói: "Năm đó Nhị tấu vừa mới mang thai, Nhị ca đã đặt tên cho hài tử là "Thắng", dù là nam hay nữ thì cũng sẽ dùng cái tên này.
Huynh ấy nói với ta, bởi vì cả đời thất bại nên huynh ấy không hy vọng hài tử của mình giẫm lên vết xe đổ. Lúc nghe thấy lời này, lòng ta đau như cắt.
Nhị ca là người kiêu ngạo đến cỡ nào kia chứ? Nhưng cuối cùng huynh ấy vẫn tự nhận cả cuộc đời mình là thất bại"
"Lúc ấy, Khương Vô Lượng đã bị phế. Trọng Huyền gia bị liên lụy, thế cục gian nan, khốn đốn mấy năm liên tục"
"
Lúc Thắng nhi sinh ra, Nhị tẩu khó sinh mà chết, Nhị ca cũng bởi vậy mà nản lòng thoái chí, cũng ngay vào năm đó, huynh ấy sửa tên thành Phù Đồ, thể hiện tâm hướng Phật"
"
Lại trôi qua hai năm. Ngự sử cáo tội Phế Thái tử có ngôn từ oán hận. Đế quân giận dữ, giam cầm hắn vào Thanh Thạch cung, để hắn chết già ở trong đó. Cả triều không dám nói tiếng nào, chỉ có Nhị ca rời khỏi thiền thất tĩnh tu, đến ngự tiền cầu tình"
"Đế quân vô cùng tức giận, thậm chí còn hỏi huynh ấy: 'Vì sao Phù Đồ của Trọng Huyền gia chỉ biết có Thái tử, không biết Quân phụ: âm chỉ Trọng Huyền gia có ý mưu phản"
"Vì tự chứng tỏ trong sạch, cũng vì để không liên lụy đến gia tộc, Nhị ca một mình ra biển, huyết chiến đến chết"
"Bởi vì trận chiến này quá thảm thiết, Trọng Huyền gia mới có thể vững vàng vượt qua nguy cơ. Năm đó, Thắng nhi mới có hai tuổi"
"Rất nhiều người trong Trọng Huyền gia oán hắn hận huynh ấy, bởi vậy cũng giận chó đánh mèo lên người Thắng nhi. Nhưng bọn họ đã quên, Nhị ca đã mang đến bao nhiêu vinh quang cho Trọng Huyền gia. Bọn họ chỉ nhớ cái hỏng, không nhớ nổi tốt"
Trọng Huyền Trử Lương nói như vậy, không phải không có ý oán giận.
Tất nhiên Trọng Huyền Vân Ba cũng nghe ra được, cho nên giọng nói của ông cũng trở nên nặng nề: "Đến bây giờ, Thắng nhi vẫn không biết Minh Đồ chết ở nơi nào. Chỉ biết nó thân hãm trùng vây trên chiến trường, kiệt lực mà chết"
"Nếu đứa nhỏ này không có triển vọng thì cũng thôi, nhưng nếu nó đã có thể nắm lấy cơ hội thì ta phải ủng hộ nó làm gia chủ của Trọng Huyền gia"
Trọng Huyền Trử Lương nói: "Dù sao vị trí này cũng vốn thuộc về Nhị ca"
"Minh Đồ vốn là gia chủ, nhưng nó lại không để tâm đến, đây là chuyện đã qua. Thắng nhi và Tuân nhi đều là lòng bàn tay, mu bàn tay của ta. Đối với ta mà nói, không chia ra được thân sơ xa gần. Hai đứa đã muốn cạnh tranh, ta sẽ cho chúng một cơ hội, để bọn chúng tự tranh. Ta chỉ khống chế mức độ, không để ai bị nguy hiểm tánh mạng" Trọng Huyền Vân Ba nói.
"Có lẽ bọn chúng sẽ tự biết chừng mực" Trọng Huyền Trử Lương lên tiếng.
Thật ra sau khi được phong hầu, ông đã càng hiểu hơn một vài quyết định của Trọng Huyền Vân Ba. Muốn chưởng quản một gia tộc lớn như vậy, phải lao tâm lao lực, rất nhiều chuyện không thể cân nhắc tuỳ tiện, cũng khó có thể làm theo ý mình.
Trọng Huyền Vân Ba thở dài: "Ta đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ, Minh Đồ ra đi nhiều năm như vậy, tuy ta hận nó, nhưng cũng rất thương nó. Cùng là người làm cha mẹ, ta nghĩ bệ hạ cũng như thế, lần này Thắng nhi lấy Phế Thái tử để gây chuyện, nhất định sẽ gặp phải tai vạ"
Trọng Huyền Trử Lương đáp lại: "Việc này làm rất sạch sẽ, sẽ không có manh mối gì... Thất Chỉ cũng đã tự sát"
"Thất Chỉ, là bộ hạ cũ của Minh Đồ đúng không?"
"Đúng vậy. Thắng nhi vẫn luôn cho rằng những lão tốt giúp nó kia đều là người của ta. Nếu nó biết là bộ hạ cũ của Nhị ca thì sẽ không dùng"
Không biết Trọng Huyền Vân Ba nghĩ tới cái gì, ông im lặng hồi lâu, sau đó mới nói: "Nhất định phải hậu táng"