Chương 568: "Xem ra ngươi đã có điểm dừng chân"
Bạch Cốt Địa cung.
Hiện giờ dãy cung điện to lớn này cũng đã trở nên vô cùng quạnh quẽ.
Ngay cả thần linh giáng thế cũng đã bị đánh tan, danh tiếng thực sự của toàn bộ Bạch Cốt Đạo đều đã sụp đổ.
Cũng chỉ có địa cung rộng lớn này là còn có thể chứng minh giáo phái này đã từng tồn tại.
Sự kết nối với cõi U Minh đã sớm bị cắt đứt, giữa Bạch Cốt địa cung và kẻ dưới U Minh kia đã không còn bất cứ liên hệ nào nữa.
Hiện tại, Trương Lâm Xuyên chiếm cứ Bạch Cốt thánh khu, là chủ nhân nơi đây.
Để có thể hoàn toàn luyện hóa được thánh khu là cả một quá trình rất dài, dù sao đây cũng là thần khu mà một thần linh U Minh chuẩn bị để bản thân giáng thế.
Nhưng Trương Lâm Xuyên lại vô cùng tự tin.
Dựa vào thân thể không tính là hoàn mỹ này, hắn ta cũng có thể hoàn thành mưu tính đối với thần linh. Hắn ta chưa bao giờ nảy sinh hoài nghi đối với con đường truy đuổi sự cường đại của mình.
Kẻ trong mắt chỉ có cường đại như hắn ta, trong xương là sự lạnh lẽo đến cùng cực. Lúc trước ở thành Phong Lâm, bất kể là Chúc Duy Ngã hay Ngụy Nghiễm, hắn ta cũng đều không để tâm. Cho dù sau đó Chúc Duy Ngã đại chiến với Khôi Sơn, hái được thần thông trong trận chiến, trở thành Nội Phủ thần thông thì cũng chẳng thể so sánh được với hắn ta của hiện tại.
Chỉ có... Vương Trường Cát chiếm cứ nguyên thần của hắn ta kia, rõ ràng chỉ có tu vi Nội Phủ Cảnh, nhưng lại khiến hắn ta mơ hồ sinh ra kiêng kị.
Dù sao thì Vương Trường Cát mới là nhân vật trực tiếp chiến thắng thần linh U Minh.
Trong đại điện trống vắng, tiếng bước chân có vẻ cực kỳ nặng nề, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy hốt hoảng.
Như Thố Cốt Diện Giả cũng rất không quen loại âm thanh này, lần nào đi cũng rón ra rón rén.
Trương Lâm Xuyên ngừng điều tức, nhìn thấy Lục Diễm đi tới từ sâu bên trong con đường dài thăm thẳm.
Người vốn là Tam trưởng lão của Bạch Cốt Đạo, luôn trung thành tận tụy này, bởi vì chuyện của Đạo Tử mà hoàn toàn mất đi tín nhiệm đối với Bạch Cốt tôn thần. Do đó bị hắn ta thuyết phục, gia nhập cuộc phản loạn chống lại Bạch Cốt tôn thần.
Chẳng có gì nghi ngờ khi nói đây là hành động cực kỳ mạo hiểm, nhưng thu hoạch cũng cực kỳ khả quan.
Hắn ta gánh vác nguy hiểm lớn nhất, đạt được Bạch Cốt thánh khu thì không cần phải nói, mà một trong những chỗ tốt Lục Diễm đạt được, chính là cùng hắn ta dùng chung toàn bộ Bạch Cốt giáo điển.
Thống hợp toàn bộ mười hai bí pháp thần tướng Bạch Cốt, bao gồm toàn bộ bí pháp mà tam đại trưởng lão, sứ giả, Thánh Nữ tu luyện.
Đương nhiên, toàn bộ giáo điển là do ba người gồm hắn ta, Lục Diễm, Diệu Ngọc dùng chung. Mà hoàn toàn thoát ly Bạch Cốt Đạo lại là điều kiện còn lại của Diệu Ngọc.
Còn về phần Lục Diễm, điều mà lão luôn trông ngóng ngày đêm, chính là hồn phách vong thê không biết đang phiêu đãng ở nơi nào.
Nhưng trừ việc đối phương còn chưa chuyển thế, còn chưa tiêu tán ra thì lão chẳng biết được tin tức gì cả - Cũng khó trách sau khi uy tín của Bạch Cốt tôn thần sụp đổ, lão đã trực tiếp lựa chọn phản loạn. Vì quả thực, nhiều năm như vậy nhưng cũng không có tiến triển thực tế gì, mọi chuyện vẫn cứ nửa vời, vẫn chỉ toản là bọt nước.
"Lại dùng năng lực của ngươi đi nhìn trộm U Minh?" Trương Lâm Xuyên hỏi.
Hắn ta của bây giờ đã chẳng cần phía nguy tranh cung kính trước mặt người này nữa.
Tuy còn chưa hoàn toàn luyện hóa Bạch Cốt thánh khu, nhưng chiến lực hắn ta có thể phát huy đã hơn hẳn Lục Diễm.
Lục Diễm nhắm mắt lại, giọng nói vẫn khó nghe như trước kia: "Mò kim đáy biển"
"Ngươi lo lắng cái gì?" Trương Lâm Xuyên lạnh nhạt nói: "Huyết thề là do chính ngươi định ra, trừ ngươi thì không có người thứ hai biết được vật huyết khế. Mà ta đã đáp ứng với lời thể. Chuyện đã hứa với ngươi thì sẽ không thay đổi"
"Khặc khặc khặc" Lục Diễm bật thốt ra tiếng cười quái dị: "Trong lòng ta biết rõ thực lực và tài năng của ngươi, huyết thề còn có thể trói buộc ngươi bao lâu? Mà một khi mất đi chế ước của huyết thề thì loại chuyện như hứa hẹn này có thể ràng buộc được ngươi hay sao?"
"Ngươi có thể tu bổ huyết thề vào bất cứ lúc nào, ta nhất định sẽ phối hợp"
Trương Lâm Xuyên nhíu mày, nói: "Hoặc là hiện tại ta có thể mạo hiểm mở ra thông đạo U Minh cho ngươi, để ngươi tự mình tiến vào thế giới U Minh, tìm kiếm người ngươi muốn tìm. Nhưng ngươi chắc chắn mình có thể chạy thoát đôi mắt của Bạch Cốt tôn thần sao? U Minh chính là sân nhà của lão ta"
Bọn họ vốn chỉ kết hợp vì ích lợi, cũng không có bất cứ tin tưởng gì đáng nói, Trương Lâm Xuyên chỉ muốn nói rõ ràng lợi và hại trong đó, còn quyền lựa chọn thì giao cho đối phương.
Như lời Trương Lâm Xuyên đã nói, sau khi Lục Diễm phản bội, điều khiến lão khó chịu nhất chính là mục đích cuối cùng của lão còn nằm trong thế giới U Minh, mà đó là sân nhà của Bạch Cốt tôn thần.
Nếu không phải Bạch Cốt tôn thần là thần linh mà nhiều lần thất tín, lừa gạt giáo chúng thì dù có thế nào Lục Diễm cũng sẽ không hạ quyết tâm.
Hiện tại tuy rằng đã đi đến bước đường này, đánh tan thần niệm giáng thế của Bạch Cốt tôn thần, nhưng với lão mà nói, thời khắc gian nan thật sự vẫn còn ở phía sau.
"Ngươi còn cần thời gian bao lâu để luyện pháp môn che giấu U Minh?" Lục Diễm hỏi.
Lúc ấy vì để có được sự ủng hộ, Trương Lâm Xuyên không tiếc đồng ý huyết thể, một trong số đó là sáng tạo ra pháp môn che giấu U Minh, trợ giúp Lục Diễm tránh né tầm mắt của Bạch Cốt tôn thần, tự sáng tạo điều kiện tự mình bước vào U Minh tìm kiếm.
Trương Lâm Xuyên trả lời: "Chờ ta hoàn toàn luyện hóa Bạch Cốt thánh khu thì xuống tay. Tin tưởng ta, cái đó không tính là việc khó"
Sau khi phá giải được sức mạnh xâm nhiễm của Bạch Cốt tôn thần, hắn ta đã chứng minh năng lực ở phương diện này, cũng có tư cách nói như vậy.
Lục Diễm không nói gì nữa, vẫn nhắm mắt lại, bắt đầu đi trở về.
Thật ra lão cũng không đặt toàn bộ hy vọng lên người Trương Lâm Xuyên, bản thân lão cũng đang nghiên cứu Bạch Cốt giáo điển, nhưng lão lại không có mấy tự tin đối với việc có thể tránh đi tầm mắt của Bạch Cốt tôn thần ở U Minh.
Sau khi Lục Diễm đã đi được một lúc, Trương Lâm Xuyên mới lấy ra một cái kính xương, duỗi tay lau qua mặt kính.
Cảnh tượng trong gương như làn nước lăn tăn gợn lên, sau đó gương mặt quyến rũ đến cực điểm của Diệu Ngọc cũng hiện ra trong đó.
"Xem ra ngươi đã ổn định được thân thể" Diệu Ngọc lên tiếng nói trước.
"Điều này cũng không đáng để ngươi kinh ngạc" Trương Lâm Xuyên lạnh nhạt hỏi lại: "Tên gọi hiện giờ của ngươi là gì?"
Diệu Ngọc như không nghe hiểu thâm ý trong đó, chỉ nói: "Bạch Liên hoặc Diệu Ngọc, ngươi muốn gọi thế nào tuỳ ngươi"
Trương Lâm Xuyên nhích lại gần cái kính xương, nhìn nàng rồi nói: "Ta muốn trùng kiến Bạch Cốt Đạo, không bằng ngươi trở về giúp ta, thế nào?
Ta hứa hẹn cho ngươi địa vị Thánh Nữ chân chính"
Diệu Ngọc bật cười, nụ cười kia quả thực mê hoặc tâm hồn: "Hiện tại ta không có hứng thú với tà giáo. Đặc biệt là tà giáo không có cả một thần linh"
Trương Lâm Xuyên rũ mắt xuống: "Xem ra ngươi đã có điểm dừng chân"
Diệu Ngọc không tỏ ý kiến: "Nhìn gương mặt Đạo Tử này, ta cảm thấy rất khó chịu, ngươi cảm thấy thế nào, sứ giả?"