Chương 570: Núi Vân Vụ
Uống xong Vân Trung Ấn, cả nhóm người thương lượng đi lên đỉnh núi ngắm hoa.
Đã tới núi Vân Vụ, đương nhiên không có lý nào không đi xem hoa Vân Vụ.
Ổ Thiên Hương Vân Các có một con đường nối thẳng lên đỉnh núi.
Con đường bằng gỗ này vừa áp sát núi, vừa như lẫn giữa biển mây.
Tuy cả nhóm người đều có tu vi không tầm thường, nhưng chẳng ai muốn gây mất hứng bằng cách trực tiếp bay lên núi.
Đi được nửa đường, đúng lúc phía trước có một đoàn người trùng trùng điệp điệp, vây quanh một thiếu niên đi tới từ phía đối diện.
Lúc này đang vào ngày thu, núi Vân Vụ có hơi lạnh, nhưng có thể tới nơi này ngắm cảnh, ước chừng đều là người có chút tu vi, đa số chỉ mặt áo mỏng.
Chỉ có thiếu niên này là bọc lông chồn rất dày, gương mặt tái nhợt, có cảm giác khá yếu đuối mong manh.
Nhưng trong đám người đi theo phía sau hắn ta, Khương Vọng thấy được một gương mặt quen thuộc - Trương Vịnh.
Cả người y không còn dáng vẻ non nớt ngây ngô như lúc ở bên ngoài bí cảnh Thiên Phủ nữa. Giờ đây, y ăn mặc khéo léo, khí thế khá mạnh. Ánh mắt nhìn người khác không còn có vẻ né tránh, mà lại mang theo vẻ nghiên cứu và một chút tối tăm. Khi y nhìn thấy Khương Vọng, cũng chỉ khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
Như vậy thì thân phận của thiếu niên mặc áo lông chồn này cũng đã rõ ràng - Thập Nhất hoàng tử Khương Vô Khí của Đại Tề, cũng là một trong những người cạnh tranh mạnh mẽ nhất cho ngôi vị hoàng đế.
"Điện hạ"
Đám người Lý Long Xuyên, Yến Phủ bên cạnh sôi nổi lên tiếng chào hỏi, những người này ai cũng không giàu thì sang, gặp hoàng tử cũng không cần hành đại lễ ra mắt.
Chỉ lôi kéo Khương Vọng đi qua bên cạnh nhường đường, nhằm tỏ thái độ tôn kính.
Cho dù chỉ là loại tôn kính ở mức độ này, cũng không phải tất cả hoàng tử hoàng nữ đều có thể được hưởng thụ.
Đổi lại người tới là Trọng Huyền Thắng, mà đối diện là Thập Tứ hoàng tử khương Vô Dung thử xem?
Bởi vì Khương Vô Khí có tiền đồ sáng lạng, có khả năng đăng lâm đại bảo nên mới đáng để những con cháu thế gia tiền đồ vô lượng này tôn trọng.
Phong khí của Đại Tề cũng có thể xem là khá bao dung, mặc dù là hoàng tử nhưng việc đến những nơi phong nguyệt như Thiên Hương Vân Các này cũng không phải là chuyện thất lễ gì.
Hơn nữa những người như Lý Long Xuyên, Yến Phủ, Cao Triết, ngày thường cũng hay gặp được hoàng tử hoàng nữ nên cũng chẳng có gì quá ngạc nhiên hay sửng sốt. Gặp thì lên tiếng chào hỏi rồi mạnh ai nấy chơi là được.
Con cháu thế gia đỉnh cấp chân chính sẽ không xen lẫn vào cuộc chiến tranh giành trữ vị, bất kể ai đăng lâm đại bảo Đại Tề thì cũng không thể xa rời gia tộc của bọn họ. Cũng chỉ có người gia môn tan nát như Trương Vịnh, mới cần phải liều mạng kiếm công lao tòng Long, mưu cầu phục khởi.
Nằm ngoài dự kiến của mọi người chính là, Khương Vô Khí không có ý rời đi, mà ngược lại còn dừng bước chân.
Hắn lần lượt tỏ ý với từng con cháu thế gia, sau đó thì nhìn Khương Vọng mà nói: "Bước chân khí độ bất phàm, bội kiếm bên hông đã có phong thái danh khí, chắc hẳn đây là phụ tá đắc lực của Trọng Huyền Thắng, Thanh Dương Trấn Nam của Đại Tề ta?"
Khương Vọng hơi cúi đầu, coi như hành lễ: "Khương Vọng ra mắt điện hạ"
Khương Vô Khí ho khan hai tiếng, sau đó mới nói: "Ngươi từng kiến công vì Đại Tề ta ở Dương địa, Cô tôn trọng. Nhưng ở Xích Dương Nam Dao, ngươi công nhiên làm nhục Thập Tứ đệ của Cô, người làm huynh trưởng là Cô không thấy thì thôi, đã gặp được, không thể không tỏ ý một chút"
"Giương Tề uy của ta, Cô sẽ có thưởng. Nhưng Cô không thể không giữ gìn uy nghiêm hoàng thất" Hắn nhìn Khương Vọng, nói: "Ngươi nghĩ thế nào?"
Lời này nói rất rõ ràng, gây chuyện cũng là đường đường chính chính, khiến người ta khó có thể sinh oán khí.
"Nếu lên chiến trường, vậy không liên quan đến đúng sai, chỉ phân sinh tử thắng bại. Ta giết một số người ở Dương địa, chảy chút máu, dù có chút công lao, bệ hạ cũng đã thưởng rồi, không cần điện hạ thưởng tiếp"
Khương Vọng nhìn thẳng vào mắt Khương Vô Khí, không hề né tránh: "Còn về chuyện ở Nam Dao, thị phi đúng sai, đã có người đời bình phẩm. Điện hạ cũng không thể không biết. Ta chưa từng có tâm làm nhục, nhưng kẻ làm nhục người, sẽ tự gặp quả"
Lời nói này không kiêu ngạo không nịnh nọt, Lý Long Xuyên, Yến Phủ đứng bên cạnh đều âm thầm gật đầu.
Khương Vô Khí trực tiếp nói với hắn - Ta là một người thưởng phạt phân minh, ta muốn thưởng ngươi, ta cũng muốn phạt ngươi. Ngươi có chịu phục hay không?
Mà Khương Vọng trả lời Khương Vô Khí - Thưởng, ta không cần ngươi thưởng, đó là chuyện mà đế quân nên làm; phạt, dù sao ta không sai, tùy ngươi quyết định!
Nghe thấy lời nói của Khương Vọng, Khương Vô Khí cũng không tức giận, ngược lại vui về nở nụ cười: "Khương khanh có đủ cả lễ tiết, bổn cung rất vui mừng"
Õ đây không có người nào mù, họ đều nhìn ra được, nụ cười của hắn xuất phát từ chân tâm.
Hắn không phải dối trá, hắn thật sự nghĩ như vậy.
Khương Vọng tỏ vẻ chỉ nhận ban thưởng của đế quân, đây là giữ lễ. Đối mặt với Khương Vô Khí, hắn vừa không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, đây là có tiết.
Tề quốc xuất hiện nhân tài, Khương Vô Khí rất cao hứng, cho dù người này chưa chắc có thể để hắn sử dụng.
Chỉ có người biết quan tâm đến đại cách cục, mới có thể suy xét vấn đề như thế.
Mà câu tán thưởng này của hắn còn có một trọng điểm, ở chỗ "Bổn cung"
Xưng Cô gọi Quả, không phải là đặc thù của mỗi mình quốc chủ.
Hoàng tử cũng có thể xưng Cô. Bất kể là Khương Vô Dung hay là Khương Vô Khí, đều tự xưng là "Cô"
Nhưng chỉ có chủ của một cung, mới có tư cách tự xưng là "Bổn cung".
Ngoại trừ hoàng hậu và phi tần có được cung điện độc lập ra, cũng chỉ có Thái tử có tư cách tự xưng "Bổn cung; bởi vì Thái tử là chủ của Đông Cung.
Nhưng mà ở Tề quốc có vài ngoại lệ. Trừ Thái tử ra, còn có ba vị hoàng tử, hoàng nữ có được cung điện độc lập, được coi là tiêu chí có tư cách kế vị.
Trong đó, Khương Vô Khí chính là chủ nhân của Trường Sinh Cung!
Hai chữ "Bổn cung" là đang nhắc nhở Khương Vọng - ta có tư cách kế trữ, cho nên thưởng ngươi hay phạt ngươi, đều là chuyện trong suy nghĩ, ngươi phải chịu.
Khương Vô Khí nói như vậy, Khương Vọng chỉ có thể trầm mặc.
Hắn cũng không thể nói, ta thế nào liên quan gì đến ngươi, đúng không?
Dù sao nơi này cũng là Tề quốc, chung quy thì Khương Vô Khí có hi vọng kế thống. Tề quốc xuất hiện nhân tài, thật sự có liên quan đến hắn.