Chương 571: "Nguyện thử vì điện hạt"
Cười xong, Khương Vô Khí thoáng suy nghĩ một chút, sau đó lại nói: "NÑgày đó chịu nhục ở Nam Dao, cũng là do Thập Tứ đệ của ta học nghệ không tỉnh. Nếu Khương khanh bình thản không sợ, hôm nay tình cờ gặp được trên đường, lại cầu một trận chiến, thế nào?"
Ý của hắn rất rõ ràng, lúc trước Khương Vọng giáo huấn Khương Vô Dung, hôm nay hắn cũng giáo huấn Khương Vọng một lần, coi như huề nhau.
Thật sự cũng không quá đáng lắm.
Tuy rằng ở thành Nam Dao, người chủ động gây sự chính là Khương Vô Dung, tự rước lấy nhục cũng là Khương Vô Dung. Nhưng ở Tề quốc, thậm chí phóng mắt ra toàn bộ thiên hạ, tất nhiên hoàng thất họ Khương có tư cách không cần nói đạo lý.
Khương Vọng cũng không tốn công biện giải làm gì, chỉ búng kiếm rồi nói:
"Cũng có ý này, chẳng qua chưa ngỏ lời!"
Câu này vốn chính là ta cũng muốn, chỉ là không chủ động nói ra mà thôi!
Tuy rằng hắn chẳng phải là một kẻ cuồng tới mức vừa nghe đến chiến đấu là mừng rỡ, nhưng hắn chẳng hề sợ hãi trước chiến đấu.
Khương Vô Khí vừa lòng gật gật đầu, vẫn không quay đầu lại nhìn đám người phía sau mình, chỉ hỏi: "Khương khanh thành danh trên chiến trường, ai muốn cùng thử tài?"
Một người phía sau bước ra: "Nguyện thử vì điện hạ!"
Là Trương Vịnh.
Xem ra tai họa diệt môn kia thay đổi y rất nhiều, sự nhút nhát, co rúm trước kia ở bên ngoài bí cảnh Thiên Phủ có vẻ đã bị xóa tan sạch sẽ.
Trương Vịnh hiện tại có sự tối tăm do huyết hải thâm thù, không chút che giấu ý chí tiến thủ cùng với sự kiên cường không tiếc tranh chấp với bất cứ kẻ nào.
"Điện hạ" Đai ngọc trên trán Lý Long Xuyên loáng thoáng quang hoa, càng làm nổi bật lên sự oai hùng của hắn ta: "Núi Vân Vụ là nơi tiêu khiển, chỉ sợ diễn võ tại đây không ổn"
Mấy người phía Khương Vọng.
Yến gia phú quý gia truyền, nhưng quật khởi thật sự cũng chỉ là nhờ vào một mình Yến Bình trước kia. Lâm Hải Cao thị cũng chỉ mới vang danh sau khi Tĩnh Quý Phi được sủng ái. Bàn về căn cơ thật sự, họ đều không bằng Thạch Môn Lý thị. Hứa Tượng Càn càng không cần phải nói, thư viện Thanh Nhai đúng là nổi danh thiên hạ, nhưng người Tề quốc chưa chắc chịu nể mặt hắn ta.
Người có thể ngăn cản Khương Vô Khí, cũng chỉ có Lý Long Xuyên.
Đương nhiên, bàn về quan hệ, Khương Vọng đã từng đến Tỏi Thành Hầu phủ bái phỏng, so với Yến Phủ, Cao Triết thì tất nhiên hắn thân với Lý Long Xuyên hơn.
Lúc này, một người phía sau Khương Vô Khí lên tiếng: "Cái này là an nhàn cũng phải nghĩ đến mối nguy, Đại Tề lập quốc, cũng không phải dựa vào nhường nhịn, gia truyền Lý thị của ngươi cũng không phải tiêu khiển. Mảnh đất càng nhàn tản, càng không thể quên võ phong!"
Người này đội cao quan, khí chất tao nhã.
Lý Long Xuyên nhận ra, hắn ta chính là hậu nhân của tông sư danh gia Công Tôn Dã, tên là Công Tôn Ngu.
Tranh luận với hắn ta thì gần như không thể chiếm được thượng phong.
Nhất là khi hắn ta đề cập đến Thạch Môn Lý thị, nhưng lại không mấy cung kính.
Lý Long Xuyên nhướng đôi mày kiếm lên, nói thẳng: "Không bằng ngươi và ta giao thủ ngay tại đây, thể hiện Công Tôn gia ngươi không quên võ phong!"
"Không phải vậy" Công Tôn Ngu cười nhạt lắc đầu, ngôn ngữ bức cũng như vậy dễ dàng được hóa giải, hắn ta chỉ coi đó là trò cười.
Nhưng Trương Vịnh đứng bên cạnh lại giành nói: "Nếu Lý Long Xuyên công tử muốn ra mặt..."
Y xoay người xin chỉ thị của Khương Vô Khí: "Năm đó Phượng Tiên Trương thị và Thạch Môn Lý thị cũng vang danh một thời, hiện giờ hậu nhân của Phượng Tiên Trương thị bất hiếu, môn đình đã mất. Hồi tưởng sự anh dũng của tổ tiên, nguyện cầu một trận chiến với Lý Long Xuyên công tử!"
Đối với Trương Vịnh mà nói, nếu muốn nổi danh, hiệu quả đánh với Lý Long Xuyên hơn xa so với Khương Vọng.
Mà nguyên nhân quan trọng nhất trong đó chính là, chỉ cần mọi người nhớ lại lịch sử năm đó, sẽ theo bản năng đặt Phượng Tiên Trương thị và Thạch Môn Lý thị cùng nhau để so sánh.
Đối với Phượng Tiên Trương thị hiện tại đã không còn cái gì cả, điều này thật sự là thủ đoạn để nâng môn đình lên hay nhất.
Chỉ là lấy thân phận của Lý Long Xuyên, ngày thường chưa chắc chịu để ý đến y.
Công Tôn Ngu lạnh nhạt liếc nhìn Trương Vịnh một cái, nhưng cũng không nói nữa. Đây là một người trải qua thảm hoạ diệt môn, muốn cố hết sức khôi phục vinh quang của gia tộc, cũng chẳng có gì để so đo.
Lý Long Xuyên càng không có đạo lý tránh chiến, hắn ta đi về phía trước một bước, muối tiến lên.
Nhưng Khương Vọng lại đè hắn ta lại: "Người mà Thập Nhất hoàng tử muốn giáo huấn chính là Khương mỗ, Khương Vọng cũng không phải tứ chỉ tàn tật hay trong tay không có kiếm, há lại để Lý huynh làm thay?"
Hắn vượt ngang một bước, đã đứng sững trong biển mây, rất có khí độ.
"Đến đây đi, Trương Vịnh! Có lẽ chúng ta đã từng chiến đấu trong bí cảnh Thiên Phủ, cũng có lẽ không. Hôm nay ngay tại núi Vân Vụ này, nối lại duyên cũ!"
Lúc ấy những người đi vào thăm dò bí cảnh Thiên Phủ, đều là cường giả mạnh nhất trong Thông Thiên Cảnh.
Mà Trương Vịnh là người tham dự duy nhất chỉ có tu vi Chu Thiên Cảnh, còn là người thắng duy nhất chỉ có tu vi Chu Thiên Cảnh, mãi đến ngày nay, còn rất nhiều người vẫn cho rằng y chỉ là kẻ có vận khí kinh người.
Nhưng trước nay Khương Vọng chưa từng coi thường y.
Không khinh thường khi Trương Vịnh chỉ có tu vi Chu Thiên Cảnh, mà sau khi hắn đã đẩy ra Thiên Địa Môn, đạt thành Đằng Long Cảnh thì lại càng không.
Nhưng trận chiến này đối với Lý Long Xuyên lại trăm hại không có một lợi.
Thua thì Trương Vịnh sẽ giẫm lên hắn ta mà leo lên, thắng cũng không có gì đáng khoe ra, tuấn tài của Thạch Môn Lý thị thắng một hạng người vô danh, không phải chuyện hết sức bình thường hay sao?
Cũng không phải hắn không tin tưởng thực lực của Lý Long Xuyên, cho dù là bản thân hắn, cũng không có tự tin chắc chắn thắng được Lý Long Xuyên. Nhưng Lý Long Xuyên xem hắn như bằng hữu, ra mặt vì hắn, hắn không thể nào để Lý Long Xuyên gánh vác loại nguy hiểm không cần thiết này.
Trương Vịnh quay đầu lại nhìn Khương Vô Khí.
Có lẽ là gió trên núi quá mạnh, Khương Vô Khí liên tục ho khan vài tiếng mới ngừng, sau đó khẽ gật đầu.
Với Khương Vô Khí mà nói, giáo huấn Khương Vọng và giáo huấn Lý Long Xuyên mang đến hai ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, vốn không cần thiết cành mẹ đẻ cành con.
Hắn không phải người lòng dạ hẹp hòi, Lý Long Xuyên ra mặt vì bằng hữu, không cần thiết phải cảnh cáo gì cả.