Chương 572: Độc Mộc Thành Lâm!
Được Khương Vô Khí cho phép, Trương Vịnh cũng tự động bước một bước vào biển mây, cách không nhìn nhau với Khương Vọng.
Mọi người đều xoay người, nhìn về phía biển mây.
Lúc này vị trí của bọn họ, đang ở chỗ cao trên núi Vân Vụ, cúi đầu đã thấy sương mù mịt mờ, phòng ốc ruộng bậc thang đều khó nhìn thấy được.
Quần chúng của hai bên, đều đứng trên đường.
Mà người lục tục lên núi xuống núi cũng đều tụ tập lại đây. Đương nhiên, chẳng mấy ai có đủ tư cách tới gần nhóm người Lý Long Xuyên hoặc Khương Vô Khí.
Yến Phủ nhìn biển mây gợn sóng, miệng như vô tình hỏi: "Sao hôm nay điện hạ lại có nhàn tâm làm chuyện này? Hùng hổ doạ người, cũng không giống phong cách của điện hạ"
Với tính tình trước giờ của Yến Phủ thì "hùng hổ doạ người" đã cách dùng từ tương đối nghiêm trọng.
Xem ra lần giao tiếp này của bọn họ thật sự là rất hợp ý, Khương Vô Khí nghĩ như vậy, hình như cảm giác hơi lạnh, hắn lại siết chặt lông chồn trên người, dùng giọng nói sạch sẽ đáp lại: "Cần để hắn biết, nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn, niên thiếu không thể quá khinh cuồng. Mà cảnh cáo hắn, cũng có chỗ lợi với hắn, là phạt cũng là thưởng"
"Điện hạ nói vậy cũng có lý, nhưng chỉ sợ.." Tiếng nói của Hứa Tượng Càn thình lình vang lên từ bên cạnh: "Không dễ làm được mà thôi"
Lời nói của Hứa Tượng Càn tràn ngập tự tin đối với Khương Vọng, nhưng Khương Vô Khí nghe lại chẳng hề tức giận.
Hắn chỉ cười cười: "Thắng cũng là tráng sĩ của Đại Tề ta, bại cũng là tráng sĩ của Đại Tề ta, không ngại rửa mắt mong chờ"
Không thể không nói, phần khí độ này đã hơn xa Khương Vô Dung không hết bao nhiêu lần.
Nhưng một nam nhân tướng ngũ đoản (người và tứ chỉ đều ngắn) nhưng chắc nịch cường tráng bên người hắn lại lên tiếng: "Ngươi chỉ nhìn thấy được ngọn núi cao này, không nhìn thấy ngọn núi xa kia, đối với ngươi mà nói, tất nhiên là khó. Không biết là, đối với người trên núi, lại rất dễ dàng"
Người này là Lôi Nhất Khôn, xuất thân từ Lôi gia - Mẫu tộc của Khương Vô Khí, xưa nay có phong cách hành sự cường ngạnh.
Lôi gia cũng là một trong những lực lượng chống đỡ mạnh nhất để Khương Vô Khí tranh đoạt vị trí trữ quân.
Người khác không biết thực lực của Trương Vịnh, nhưng hắn ta làm thân tín của Khương Vô Khí thì tất nhiên là biết được, hơn nữa cũng tương đối tin tưởng.
Hứa Tượng Càn cười hì hì nói: "Thập Nhất hoàng tử nói chuyện cũng không tự cắt đứt đường lui của mình giống như ngươi. Lát nữa nhớ che kín cái mặt lại, để khỏi đau"
Lý Long Xuyên đứng một bên bảo trì trầm mặc, hắn ta cũng không đi hỏi Hứa Tượng Càn, lỡ như Khương Vọng thua thì thế nào?
Bởi vì hắn ta biết rõ, nếu Khương Vọng thua, tên thư sinh vô lại này chỉ coi như không có việc gì xảy ra. Mất mặt cái gì chứ... Có mặt để mất hay sao?
Lại nói đến trong mây, Trương Vịnh và Khương Vọng đang đứng đối diện nhau.
Với y mà nói, đây là trận chiến đầu tiên để Phượng Tiên Trương thị tiến vào tầm nhìn người Tề lần nữa, chỉ có thể thắng không thể bại.
Còn về tình nghĩa lúc trước Khương Vọng giải vây cho y ở bên ngoài bí cảnh Thiên Phủ và lần tới cửa thăm hỏi ở quận Phượng Tiên... Cái đó cũng coi như tình nghĩa sao?
Vừa vào biển mây, y đã bày ra tư thế, chỉ nói: "Thỉnh!"
Khương Vọng càng không nói nhiều, hắn rung trường kiếm lên, vừa ra tay đã là một kiếm Nhân Hải Mang Mang.
Kiếm quang như nước, nhanh chóng tràn lại gần.
Trương Vịnh lấy tay nắm một cái.
"Ngô Thiện Dưỡng Ngô Khí Hạo Nhiên!"
Bạch khí như giao long cuộn tròn lao vút lên, hung hãn chống lại kiếm quang.
Cũng đều là đằng giao được ngưng tụ thành từ Hạo Nhiên Chính Khí, một kích này lại mạnh hơn mấy lần so với tên Liễu sư gia ở Gia thành kia.
Kinh Cức Quan Miện chợt lóe rồi biến mất trên đỉnh đầu, Khương Vọng nhìn chuẩn thời cơ, tung ra một đòn Ngũ Khí Phược Hổ!
Mà gần như cùng một lúc, Trương Vịnh chập ngón tay lại như đao, xẹt qua trước người.
"Không thể vượt qua tuyến này!"
Một sợi dây hư ảo hình thành ở ngón tay của y.
Cổ nhân lấy đao làm bút, gọt khắc vạn sự.
Biển mây cũng bị chia ra thành hai bên ranh giới rõ ràng, không xen vào lẫn nhau.
Nhưng phác họa ranh giới, đây là bản lĩnh thuần chính của Pháp gia!
Nếu những bản lĩnh này tới cảnh giới cao thâm, thậm chí có thể quy định phạm vi hoạt động, cầm tù người sống hết quãng đời còn lại.
Cũng ngay ở hai bên sợi dây hư vô đó.
Khương Vọng đâm thẳng một kiếm đến, lại bị cản trở trước sợi dây. Một sức mạnh pháp lệnh thực tế đã hạn chế hắn.
Mà bên kia, Ngũ Khí trong cơ thể Trương Vịnh mất khống chế trong nháy mắt, lao nhanh cuộn trảo, trói trụ y từ bên trong đến bên ngoài.
Điều này khiến y không thể không từ bỏ những chuẩn bị ở sau, tập trung vào cơ thể, trấn áp Ngũ Khí.
Khó khăn lắm mới làm dịu Ngũ Khí, Khương Vọng bên kia đã công phá giới tuyến, ánh sáng sắc bén chợt lóe lên, một kiếm chém thẳng về phía cổ Trương Vịnh!
Nhưng một cây đại thụ đột nhiên hình thành, nhánh cây rũ xuống, chặn ở trước người y.
Kiếm quang của Khương Vọng đã đến, không có chút độ lệch, chỉ thấy vụn gỗ bay tứ tung, vô số nhánh cây bị chém văng cùng một lúc.
Nhưng sau đó những nhánh cây kia lại nhanh chóng sống lại, vừa chạm đất đã trưởng thành.
Đây là đạo thuật bậc Giáp hạ phẩm, Độc Mộc Thành Lâm!