Chương 573: Bát âm Diễm Tước!
Trên con đường, Lý Long Xuyên khẽ thở dài: "Xem ra công pháp một trận chiến thành danh của tổ tiên Trương thị đã hoàn toàn thất truyền"
Công pháp tổ truyền của Phượng Tiên Trương thị nổi tiếng với thân pháp linh động, thân thể mạnh mẽ, bằng không lúc trước tổ tiên Trương thị cũng không thể thắng liên tiếp chín lần khi đối đầu với phản quân.
Nhưng bây giờ, Trương Vịnh liên tục triển khai khí Hạo Nhiên của Nho gia, pháp lệnh, đạo thuật của Pháp gia, nhưng lại hoàn toàn không có công pháp tổ truyền của Trương thị.
Xem ra lần thảm họa diệt môn kia đã hoàn toàn cắt đứt truyền thừa của Phượng Tiên Trương thị. Đối với Thạch Môn Lý thị từng cùng vang danh với Phượng Tiên Trương mà nói, đây quả thực là một loại tiếc nuối và cảnh tỉnh.
Cây cối điên cuồng tăng trưởng rậm rạp, gần như lập tức bao vây lấy hai người.
Nhưng trong nháy khi mắt cây cối bao vây... Phanh phanh phanh bang bang, tiếng nổ liên tục vang lên, Khương Vọng hóa thân thành Diễm Lưu Tỉnh, đã thoát ra khỏi vòng vây!
Hắn trở tay lại tung một chiêu, Diễm Hoa tràn ra, trăm hoa thành biển.
Lại là Diễm Hoa Chỉ Hải tập hợp mê huyễn và sát thương thành một thể.
Phía trên biển mây xuất hiện rừng cây, mà bên ngoài rừng cây lại nở rộ biển hoa.
Chỉ nói về thị giác thì cảnh tượng này thật mỹ lệ mộng ảo, khiến người ta say mê.
Nhưng đối với hai bên giao chiến mà nói, bọn họ đều đã nhận thức được độ khó chơi của đối thủ.
Thỉnh thoảng có Diễm Hoa nổ tung trong rừng cây, cũng thỉnh thoảng có cây cối mới sinh thành ra, truy đuổi tìm kiếm vị trí của Khương Vọng trong biển Diễm Hoa.
Độc Mộc Thành Lâm là đạo thuật rất mạnh bậc Giáp hạ phẩm, bao gồm cả phòng ngự và vây địch, mà Diễm Hoa Chỉ Hải chỉ là là bản được cường hóa từ Hoa Hải bậc Ất thượng phẩm, vốn đã yếu thế hơn.
Cây cối mọc thành cụm, mắt thấy đã sắp "căng nổ" Diễm Hoa Chỉ Hải.
Khương Vọng chuẩn bị đã lâu, ngón tay cái và ngón trỏ chấp lại, sau đó ngón giữa, ngón áp út, ngón út lên lượt xòe ra. Như quá trình một đóa hoa nổ rộ, cũng giống như... Một ngọn lửa bùng cháy.
Công lao được triều đình Tề quốc ban thưởng, cũng là thứ được lấy ra từ quốc khố.
Đạo thuật bậc Giáp hạ phẩm, Đố Hỏa!
Kê "Đố" thường được áp cho "Nữ" ? nhưng thật ra nó vốn không phân biệt nam nữ. Lửa cháy bừng lên từ trong môn hộ, đốt oán thiêu tâm, đó là Đố Hỏa.
Trong vòng vây che chở của Độc Mộc Thành Lâm, đôi mắt Trương Vịnh đỏ lên, trong lòng đột nhiên cháy lên ngọn lửa vô danh.
Hận! Oán! Giận!
"Dựa vào cái gì, bọn họ có thể hưởng thụ tài nguyên tốt nhất, tiếp nhận chỉ đạo tốt nhất, an tâm tu hành mà không có nỗi lo về sau?"
"Dựa vào cái gì, người nơi này có thể an cư lạc nghiệp, không bị tập kích quấy rối, không có tai ương hung thú?"
Ghen ghét, ghen ghét tràn đầy trong lòng.
Tất cả những gì chứng kiến, cảm nhận trước mắt đều làm y đỏ mắt, làm y có xúc động muốn hủy diệt.
Đạo thuật Độc Mộc Thành Lâm đang duy trì đột nhiên khẽ đong đưa, điều này có nghĩa là y tạm thời mất đi khống chế toàn diện đối với đạo thuật!
Mà Khương Vọng bắt lấy thời cơ, thả người vung kiếm, lao thẳng vào trong rừng!
Trên biển mây có biển hoa, trong biển hoa vây biển cây.
Mà bên trong biển cây, Khương Vọng tung kiếm mà đến, mổ cây quyết mệnh.
Trương Vịnh đã cảm giác được hơi lạnh cực kỳ sắc bén kia trước khi nó đến.
Vào thời khắc thắng bại, thậm chí là sinh tử này, Trương Vịnh bị khí cơ dẫn động, bỗng nhiên trợn hai tròng mắt lên!
Khương Vọng nhìn thấy, đó là một đôi mắt thâm thúy như màn đêm!
Một cảm giác nguy cơ khổng lồ nảy lên trong lòng.
Hắn không chút do dự, thân thể hành động theo bản năng, đã dẫn phát chuẩn bị đằng sau!
Có hai tầng biển cây và biển hoa trùng điệp, thật ra những người vây xem chiến đấu trên đường chỉ có thể phán đoán đại khái chiến cuộc từ dao động Đạo Nguyên, mà không thể thấy rõ mỗi một chi tiết.
Bọn họ chỉ chú ý thấy đạo thuật Độc Mộc Thành Lâm đã xảy ra dao động, sau đó Khương Vọng lao vào rừng cây tụ thành từ đạo thuật.
Tiếp sau đó...
Họ nghe được được...
Pi pi pi, pi pi pi.
Ban đầu chỉ là tiếng chim kêu líu ríu chỉ chít.
Nhưng một khắc tiếp theo.
Thùng thùng!
Keng keng!
Boong boong! Ôô! Chuông nhạc, ống sáo, trống to, tỳ bà, cầm, sắt, vu, sênh...
Tám âm thanh hợp tấu, Bát âm cùng hòa vang!
Trên dưới cả núi Vân Vụ đều bị bản hòa tấu khổng lồ bày bao phủ.
Đạo thuật bậc Giáp hạ phẩm Độc Mộc Thành Lâm có lực phòng ngự kinh người... Nổ tung!
Thậm chí cả Diễm Hoa Chỉ Hải mà Khương Vọng bày ra cũng nổ tung.
Biển mây cuồn cuộn nổ tung, tất cả phòng ốc ruộng bậc thang dưới chân núi lập tức tức lộ ra trong tầm nhìn.
Ngay vào khoảnh khắc đó, thiên địa rộng lớn, mọi thứ đều rõ ràng.
Đây là...
Trong khoảng thời gian này, Khương Vọng đã dạo khắp tứ đại danh quán, qua lại các lâu, hao tổn chi phí rất lớn để uống danh trà, khổ tâm nghiên cứu thành quả. Sáng tạo ra đạo thuật tiến giai của Bạo Minh Diễm Tước - Bát âm Diễm Tước!
Bất kể là Lý Long Xuyên hay Yến Phủ, Cao Triết, dù là Khương Vô Khí hay Công Tôn Ngu, Lôi Nhất Khôn, ai cũng thất sắc!
Bởi vì bọn họ thật sự cảm nhận được.
Đạo thuật này đã có uy năng bậc Giáp trung phẩm.
Đây là một kích danh xứng với thật, hoàn toàn có cường độ của Nội Phủ Cảnh!
Có thể nói thế này, để có thể tu tập đạo thuật bậc Giáp trung phẩm thì phải có tu vi Nội Phủ Cảnh.
Nói một cách chi tiết chính là, nếu như đạo thuật bậc Giáp hạ phẩm chỉ cần phát huy một suối nguồn động lực đến mức cực hạn là được, thì đạo thuật bậc Giáp trung phẩm cần phải lấy hai suối nguồn động lực hoặc thậm chí là bốn, năm suối nguồn để làm cơ sở, đây là ngạch cửa tu vi khó có thể vượt qua.
Nhưng có một vài người thiên phú dị bẩm, bẩm sinh đã có thể giảm xuống một chút, thậm chí là hạ thấp nhu cầu đạo thuật nào đó, hoặc là trời sinh đã có thể thúc đẩy đạo thuật với số lượng tiêu hao ít hơn tu giả cùng cảnh giới. Cũng giống như Phong Tước Chân Linh lúc trước của Vương Trường Tường ở thành Phong Lâm, Lôi Xà Chân Linh của Trương Lâm Xuyên, đều có thể giúp bọn họ vượt cấp nắm giữ đạo thuật.
Mà trừ tình huống thiên phú dị bẩm ra, có một loại ngoại lệ khác, chính là đạo thuật do chính bản thân sáng tạo.
Bởi vì họ là người sáng tạo đạo thuật nên đã hiểu rõ, đã khắc sâu nguyên lý giải phóng đạo thuật. Hơn nữa, đạo thuật đó còn do họ lấy cơ sở của bản thân để sáng tạo ra nên phù hợp với điều kiện bản thân họ nhất, thích hợp để họ phát huy nhất, cho nên cũng có thể dùng sự khống chế cực hạn để nắm giữ đạo thuật vượt cấp.