Chương 574: "Thiên hương"
Diễm Tước không đếm được bay nhanh vờn quanh, mỗi con đều hót một giai điệu.
Tại điểm trung tâm do đạo thuật oanh tạc, Khương Vọng thấy được đôi mắt của Trương Vịnh.
Nhìn thấy sự tuyệt vọng và cầu xin sâu sắc trong đôi mắt y.
"Đừng nói, cầu ngươi!"
Đó là ánh mắt chứa sự cầu khẩn vô cùng bức thiết.
Nếu có thể, thì cho dù có bị phế ở đây, Trương Vịnh cũng không muốn vận dụng đồng thuật.
Bởi vì Phượng Tiên Trương thị trong lịch sử không có ai am hiểu đồng thuật, dùng một chút chính là bại lộ. Như vậy thì tất cả những gì y khổ tâm chuẩn bị trước đó, những hy sinh, trù tính, máu và nước mắt... Đều hóa thành ảo ảnh.
Nhưng mà, loại trừ Đố Hỏa, hoàn toàn là phản ứng bản năng của thân thể.
Sau đó, nó đã dẫn phát cảm giác nguy cơ của Khương Vọng, dẫn tới việc Bát âm Diễm Tước ra mắt sớm hơn dự định, vì Khương Vọng vốn chuẩn bị nó cho Vương Di Ngô.
Hiện giờ Trương Vịnh hoàn toàn chắc chắn, Khương Vọng đã phát hiện bí mật của y.
Nhưng y không có bất cứ biện pháp nào. Hiện trường có quá nhiều người, Khương Vô Khí, Lý Long Xuyên, Hứa Tượng Càn... Người nào cũng không dễ đối phó.
Trừ phi y có thể động thủ chém chết Khương Vọng tại chỗ trước khi hắn phát hiện đồng thuật, nhưng nếu không thể vận dụng đồng thuật thì y chẳng hề có chút cơ hội nào. Nhưng vận dụng đồng thuật giết chết Khương Vọng thì cũng tương đương với bại lộ bản thân, kết quả không có gì khác nhau.
Huống chỉ, lấy chiến lực mà Khương Vọng thể hiện ra hiện giờ, cho dù y toàn lực vận dụng đồng thuật... Cũng chưa chắc có thể thành công.
Kế hoạch và bố trí chu toàn trước đó giúp y thuận lợi vượt qua bí cảnh Thiên Phủ, ứng phó được với sự điều tra của Thanh Bài bộ đầu, cuối cùng còn bình yên trà trộn tới bên cạnh Khương Vô Khí, ngay cả hoàng thất Đại Tề cũng không thể tra ra hành động của y.
Nhưng có thế nào y cũng không nghĩ tới. Chỉ một cuộc gặp mặt ở ngẫu nhiên núi Vân Vụ, chỉ là một nước cờ tiến hành theo trình tự, chỉ là việc lộ diện theo kế hoạch đã vạch sẵn, nhưng chỉ một thoáng không đề phòng lại khiến y đi vào tuyệt cảnh!
Tuyệt vọng và cầu xin trong mắt y đều là cảm xúc vô cùng chân thật.
Bởi vì yếu tố quyết định y có thể đi tiếp nữa không, đều phụ thuộc vào một ý niệm của Khương Vọng.
Mà Khương Vọng sẽ quyết định như thế nào?
Trong mắt của những người quan sát cuộc chiến trên đường.
Biển mây cuồn cuộn trên núi Vân Vụ bị đánh trôi đi vài dặm, sau đó mới bị sức mạnh của pháp trận Thiên Hương Vân Các chậm rãi tụ về.
Bát âm lượn lờ, Diễm Tước tan đi.
Trương Vịnh thất hồn lạc phách đứng trên áng mây, mà kiếm chỉ của Khương Vọng đặt trên cổ họng y.
Thắng bại đã phân.
Khương Vọng nhìn sâu vào y một lúc, mới dời trường kiếm đi.
Sau đó hắn xoay người trên biển mây, nhìn về phía Khương Vô Khí: "Điện hạ, đã diễn xong"
Trên đường đột nhiên yên tĩnh kỳ lạ.
Sau đó có tiếng vỗ tay vang lên.
Khương Vô Khí dẫn đầu vỗ tay, nói: "Xuất sắc!"
Tiếp theo đó là tiếng vỗ tay như sấm!
Cứ như họ thật sự xem đây là một trận luận bàn, là một "Kịch võ" rất bình thường.
Trong lúc dùng sức vỗ tay, Hứa Tượng Càn cố ý sáp tới bên cạnh Lôi Nhất Khôn: "Có phải Tư học của Lôi gia chỉ biết dạy hai chữ 'dễ dàng' không? Cho nên, tuy ngươi nhìn không thấy "dễ dàng' nhưng lại chỉ biết nói dễ dàng!"
Lôi Nhất Khôn căm tức nhìn hắn ta.
Người này vốn kẻ là không chịu nổi kích thích nên lập tức muốn bước lên trước.
Nhưng một bàn tay đã đặt lên bờ vai gã, làm gã im lặng lại.
Khương Vô Khí thu tay lại, siết thành quyền, chặn ở trước miệng, nhịn không được ho khan vài tiếng.
Lúc này, Trương Vịnh mang vẻ mặt xám xịt đi đến gần, nửa quỳ xuống:
"Trương Vịnh vô năng, làm tổn hại đến thể diện của điện hạ, tội đáng chết vạn lần"
Khương Vô Khí nhẹ nhàng giơ tay, một sức mạnh vô hình nâng Trương Vịnh lên: "Phượng Tiên Trương thị gặp phải bất hạnh, tuyệt học đã bị thất truyền. Ngươi chỉ dựa vào chút công pháp sơ sài, nho pháp lộn xộn mà đã làm được như thế, quả thật không tầm thường! Nào tổn hại đến thể diện của ta?"
"Để châu ngọc long đong, là lỗi của bổn cung. Sau khi trở về, ta sẽ chuẩn bị một bộ công pháp cho ngươi" Ánh mắt của hắn thành khẩn nhưng cũng rất nghiêm túc: "Mong rằng Trương khanh chớ nhụt chí, chớ phụ cảnh xuân tươi đẹp"
"Điện hạ.." Trương Vịnh nhất thời nghẹn ngào.
Khương Vô Khí lại quay đầu nhìn về phía Khương Vọng, ý cười sáng lạng:
"Hôm nay trên núi Vân Vụ này, nhìn thấy tư thế oai hùng của Khương khanh, bổn cung rất vui mừng. Chuyện của Thập Tứ đệ coi như bỏ qua, bổn cung sẽ không tìm ngươi vì chuyện này nữa"
Lời hắn nói tất nhiên là miệng vàng lời ngọc, không có lý nào lại lật lọng.
Thật ra Khương Vọng đã sẵn sàng chiến thêm một trận, thậm chí là hai trận nữa, nhưng thấy thái độ của Khương Vô Khí như thế, hắn tra kiếm vào vỏ, biết điều lên tiếng: "Điện hạ rộng lượng"
Khương Vô Khí cười cười, sau đó mang người đi xuống chân núi.
Tuy rằng Trương Vịnh thua trận, nhưng nhìn người bên cạnh hắn, trừ Lôi Nhất Khôn kia thực sự bị Hứa Tượng Càn làm tức giận ra thì không một ai có vẻ mặt phẫn uất.
Có thể thấy được họ đều rất tin phục quyết định của Khương Vô Khí.
Người đương thời đều nói Thập Nhất hoàng tử giống Tề quân nhất, chỉ trong khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi này, Khương Vọng không thể không thừa nhận, hắn thật sự có khí chất hoàng giả.
Nếu đối thủ đều mang trình độ như Thập tứ hoàng tử Khương Vô Dung, chỉ sợ trận cạnh tranh này đã chẳng có gì để hắn lo lắng...
Trương Vịnh đứng ở đằng sau đội ngũ, khi đi đến chỗ rẽ con đường, y nghiêng đầu liếc nhìn Khương Vọng một cái, ánh mắt vô cùng phức tạp.
"Thế nào, hắn vẫn không phục?" Hứa Tượng Càn cảnh giác lên tiếng hỏi.
Khương Vọng đáp rất có lệ: "Có lẽ vậy!"
Tuy có một đoạn khúc chiết như thế khiến họ chẳng còn tâm tư ngắm hoa gì. Nhưng chuyện đã định ra cũng không nhất thiết phải thay đổi, đoàn người vẫn tiếp tục đi lên trên núi.
Con đường uốn lượn, chạy vòng quanh ngọn núi, cuối cùng dẫn thẳng lên đỉnh núi.
Chỉ thấy, toàn bộ đỉnh núi đều đã bị nhân lực san bằng.
Con đường dẫn lên không trung, kết thành một cái đình có hình tứ phương, nằm ngay trung tâm trên khoảng không của đỉnh núi.
Ở phía chính diện có một cái biển, trên đó có khắc hai chữ "Vân Vụ"
Núi Vân Vụ hiển nhiên là lấy đình Vân Vụ này làm đỉnh.
Mà dưới chân mọi người, bên dưới khoảng trống của đình Vân Vụ lơ lửng, nguyên một vườn hoa mảu tím nhạt nở rộ.
Hoa tuy là màu tím, nhưng lại có sương trắng nhàn nhạt dâng lên từ cánh hoa, lượn lờ quấn lấy mép núi Vân Vụ.
Xem ra hàng năm núi Vân Vụ được bao phủ trong tầng mây thật dày, cũng có công lao của hoa Vân Vụ này.
Mùi hoa Vân Vụ ở nơi đây cũng càng thêm nồng. Không khỏi khiến người ta say mê khôn kể, khó trách có cái tên đẹp là "Thiên hương"
Mọi người đứng quanh bên trong đình, nhất thời chẳng còn sầu não.