Chương 82: “Đầu hàng đi! Nếu còn tiếp tục thế này, ngươi thật sự sẽ chết!”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Triệu Thiết Hà dưới sự tấn công của đòn Nộ Đào cơ hồ không hề có sức đánh trả, nhưng y chỉ cúi đầu ôm lấy cơ thể, cuộn người thành một cục, tận lực thu nhỏ phạm vi bị tấn công.
Ngay trong nháy mắt Nộ Đào kết thúc, cơ thể của y cũng giãn ra, đột nhiên đưa tay bắt được cái roi đang đánh đến kia.
Khóe miệng y vẫn đang dính máu, quần áo thì đã cực kỳ rách nát, lộ ra cơ thể đầy vết bầm tím. Nhưng y giống như không cảm thấy đau đớn, các tu giả đến từ thành Tam Sơn giống như đều có một luồng sức mạnh hung hãn như vậy, y bắt được roi thì lập tức dùng sức muốn kéo Lâm Chính Lễ đến trước mặt.
Nhưng Lâm Chính Lễ thả lỏng tay, cái roi kia bỗng nhiên thu về, giống như linh xà quấn quanh toàn thân Triệu Thiết Hà, trói chặt lấy y.
Hóa ra đạo thuật mà Lâm Chính Lễ vừa dùng không phải là Thanh Đằng Tiên cấp Đinh trung phẩm mà là Triền Đằng thuật cấp Đinh thượng phẩm.
Trước tiên hắn ta không dùng Triền Đằng thuật để trói kẻ địch mà dùng nó ngụy trang thành Thanh Đằng Tiên, chính là để lừa Triệu Thiết Hà bắt lấy roi, rồi từ đó trói chặt y một cách hoàn hảo.
Có thể nói từ lúc khai chiến đến giờ, mỗi một bước của Triệu Thiết Hà đều đã bị tính kế. Thậm chí lời nói hắn ta nói với Triệu Thiết Hà trước lúc khai chiến cũng chưa chắc đã không phải là một cái bẫy.
Đến lúc này, Lâm Chính Lễ đã có thể thu hoạch thành quả thắng lợi rồi.
Hắn ta thong dong bấm quyết, lúc này có thể chân chính dùng Thanh Đằng Tiên mạnh mẽ quất lên người đối thủ đang bị trói chặt.
Nhưng dây leo đang quấn trên người Triệu Thiết Hà bỗng nhiên nổ tung, Triệu Thiết Hà lăn một vòng tránh thoát một roi toàn lực này.
Lúc này mọi người mới chú ý đến, trên người Triệu Thiết Hà đang chảy máu cùng với những miệng vết thương chằng chịt. Trên mặt đất đầy những đá vụn xen lẫn với những đoạn dây leo đứt đoạn.
Hóa ra lúc Nộ Đào kết thúc Triệu Thiết Hà đã đồng thời mặc trên người một bộ giáp đá, có lẽ Lâm Chính Lễ không chú ý cũng có lẽ hắn ta có chú ý nhưng không thèm quan tâm đến.
Bởi vì bản thân thuật Thạch Giáp chẳng qua cũng chỉ là một đạo thuật nâng cao phòng ngự, không thể nào thoát khỏi thuật Triền Đằng.
Nhưng mà Thạch Giáp phát nổ.
Trong nháy mắt đã nổ Triệu Thiết Hà bong da tróc thịt đồng thời cũng nổ luôn dây leo đang trói chặt y.
Một màn này thảm thiết đến mức không gì sánh được, khiến cho mọi người không đành lòng nhìn tiếp, Lăng Hà còn trực tiếp đưa tay che kín mắt Khương An An.
Nhưng Triệu Thiết Hà liền mang theo một thân loang lổ vết máu lần nữa xông đến phía Lâm Chính Lễ.
Không ai hiểu vì sao y không chịu từ bỏ, không hiểu vì sao y vẫn còn muốn kiến trì.
Không phải chỉ là một cuộc chiến luận đạo thôi sao?
Cũng không phải là đại khảo Quận Viện tháng mười một, căn bản không liên quan gì đến tiền đồ!
Đây là trận chiến của học viên năm nhất, các tu giả dự thi còn lại đều đang quan sát.
Tôn Tiểu Man mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm trận đấu.
Mà Lâm Chính Nhân lúc này lại quay đầu nhìn về phía nàng ta nói: “Đến mức này còn muốn đánh tiếp nữa sao, Tiểu Man cô nương? Sẽ chết người đấy.”
“Muốn mạng hay muốn vinh dự, ta không thể quyết định thay y được.” Thiếu nữ chân trần trông khá nhỏ con này thậm chí còn không thèm quay đầu lại nhìn một cái.
“Bộp!”
Roi lần này Triệu Thiết Hà không thể tránh được.
Một vết roi thật sâu xuất hiện trên cơ thể y, da bong thịt tróc.
Nhưng hình như y cũng không định tránh, mà là thừa lúc roi thu về thì đưa một tay nắm lấy ngọn roi! Chuyển thân vài cái liền quấn Thanh Đằng Tiên lên người.
Y liền kéo chiếc roi này đến gần Lâm Chính Lễ, bên trên nắm đấm của y chậm rãi ngưng tụ đá, tốc độ chậm hơn trước rất nhiều nhưng vẫn là đạo thuật lúc trước, Thạch Quyền.
Lâm Chính Lễ đành phải buông tay, từ bỏ đạo thuật ngưng kết roi này. Hắn ta tung người bay về phía sau, vừa lùi lại vừa nói: “Đầu hàng đi! Nếu còn tiếp tục thế này, ngươi thật sự sẽ chết!”
“Đầu hàng?” Triệu Thiết Hà nhìn Lâm Chính Lễ, nụ cười trên khóe miệng càng lúc càng nở rộng, nói: “Người thành Tam Sơn chúng ta, cũng không thể bị các ngươi xem thường như vậy được!”
Y đột nhiên nhảy lên trước mấy bước, Thạch Quyền rơi xuống!
Bùm!
Lâm Chính Lễ tránh khỏi đó, Thạch Quyền nện xuống mặt đất tạo ra một cái hố sâu.
“Tự tìm cái chết!” Lâm Chính Lễ đang ở trên không trung, hai tay nhanh chóng bấm quyết, hắn ta không muốn thừa nhận bản thân đã cảm thấy hoảng sợ trong trận chiến này. Nhưng hắn ta đã quyết định sử dụng đạo thuật càng thêm hung ác, chỉ sợ là sẽ không khống chế được mà có thể giết chết đối thủ.
Lúc đạo thuật mơ hồ thành hình, hắn ta vừa lúc rơi xuống đất. Nắm bắt thời cơ hoàn mỹ như vậy khiến hắn ta cơ hồ muốn khen ngợi chính mình.
Nhưng trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một cái cạm bẫy không biết từ đâu ra cũng chẳng biết xuất hiện từ lúc nào.
Đó là bẫy Triệu Thiết Hà đã sớm bày ra, dưới sự dẫn dắt của nguyên lực hệ Thổ, mặt đất lõm xuống, chẳng qua chỉ là một đạo thuật cấp thấp, cấp Đinh hạ phẩm, gọi là “Cạm bẫy”.
Nhưng nó lại vừa đẹp.
Mặt đất dưới chân Lâm Chính Lễ sụp xuống, cả người nghiêng ngả, đạo thuật đã chuẩn bị cũng biến mất. Mặc dù hắn ta đã thay đổi tư thế, không để cho mình bị ngã nhưng Triệu Thiết Hà đã đánh tới như dã thú, đụng ngã hắn ta! Khiến hắn ta ngã ra đất.
Hai người gần sát như vậy, đạo thuật đã mất đi ý nghĩa.
Bụp!
Tiếng nắm tay nện lên mặt vang lên.
“Lão tử không phải sơn man!”
Bụp! Bụp!
“Lão tử là tu sĩ thành Tam Sơn của quận Thanh Hà Trang Quốc! Triệu, Thiết, Hà!”
Bụp! Bụp! Bụp!
Triệu Thiết Hà đấm một đấm rồi lại một đấm.
Ở bên ngoài, mí mắt của Lâm Chính Nhân giật giật, dường như những nắm đấm kia đều đang đấm lên mặt hắn ta.
“Nhận thua!” Hắn ta hô lên.
“Người chiến thắng là Triệu Thiết Hà của thành Tam Sơn!”
Lúc trọng tài tuyên bố kết quả xong, cơ thể đang ra sức vung nắm đấm của Triệu Thiết Hà cũng gần như đồng thời ngã xuống đất.
Thương tích của y thực ra nghiêm trọng hơn Lâm Chính Lễ rất nhiều, thể lực đã chạm mức cực hạn từ lâu, lúc cuối y chỉ dựa hoàn toàn vào lực ý chí để vung nắm đấm.
Lúc này đây y đã ngã xụi lơ, nằm ngửa trên mặt đất.