Chương 83: Khôn Bì Cổ
Lâm Chính Lễ ở bên cạnh giống như đã bị y dùng tay nện lõm xuống hố, đã hôn mê từ lâu rồi.
Trên võ đài, khắp nơi đều là đá vụn, dây leo đứt đoạn, hố lớn, bọt nước, vết máu loang lổ.
Mà bên ngoài khán đài đến tận lúc này mới vang lên tiếng vỗ tay.
Lúc đầu chẳng qua chỉ là những tiếng vỗ tay thưa thớt, bởi vì song phương giao chiến không phải là người cùng thành với bọn họ nhưng chỉ một lúc liền trở thành những tràng pháo tay vang dội.
Cuộc chiến này quá mức đặc sắc, cũng khiến cho tất cả mọi người biết được sự ngoan cường của tu sĩ thành Tam Sơn.
Càng kính nể Triệu Thiết Hà lại càng có cái nhìn khác về thành Tam Sơn của y. Có lẽ đây chính là bọn họ đang dùng sinh mệnh để muốn chứng mình điều gì đó.
Bọn họ sinh sống ở nơi đất đai cằn cỗi, núi non hoang vu đầy dã thú, nhưng bọn họ không phải là sơn man gì cả, bọn họ cũng có những tình cảm yêu hận thù ghét, cũng có lý tưởng, có vinh dự của chính mình.
“Thật là không dễ dàng.” Lăng Hà vỗ tay đến đỏ cả hai tay, có lẽ y chính là người duy nhất chưa bao giờ dùng tên gọi sơn man để miệt thị những tu sĩ thành Tam Sơn.
Bởi vì y hiểu được cảm giác bị coi khinh cho nên y cũng không khinh thường kẻ khác.
Triệu Nhữ Thành lại chỉ chú ý đến một vấn đề khác: “Hai kẻ đó đánh thành cái dạng này, Tam ca có thể không đánh mà thắng đó!”
Hoàng A Trạm bên cạnh đã bắt đầu tính toán, nói: “Thắng một trận được mười điểm đạo huân, hai trận này không cần đánh cũng thắng. Học viên năm nhất đứng đầu Tam Thành Luận Đạo, đạo huân được khen thưởng gấp đôi. Tổng cộng được năm mươi điểm đạo huân. Nửa viên Khai Mạch Đan! Nhất định phải mời khách!”
Nếu không phải quan tâm đến Khương An An đang ở đây, chỉ sợ mấy chữ Tam Phần Hương Khí Lâu đã được thốt ra khỏi miệng.
“Đạo huân là gì vậy ạ? Rất đáng tiền sao ạ?” Khương An An tò mò hỏi.
“Đúng vậy.” Triệu Nhữ Thành đã biết câu chuyện Khương An An kiếm tiền “trả nợ”, nên trêu chọc nàng nói: “Một điểm đạo huân còn nhiều hơn so với cái hộp châu báu mà muội kiếm được kia đó!”
Khương An An đếm đếm ngón tay, còn thật sự rất nghiêm túc tính tính, sau đó giang tay vung một vòng lớn oa oa kêu lên: “Thật sự rất nhiều luôn!”
Sau khi trận thi đấu đầu tiên chấm dứt, chỉ có một khoảng thời gian rất ngắn để hồi phục thể thực. Đối với Triệu Thiết Hà vừa trải qua một trận ác chiến mà nói thật sự rất không công bằng, nhưng quy tắc chính là như vậy.
Sau khi được trọng tài liên tục hỏi ý kiến, Triệu Thiết Hà lảo đảo đứng dậy, y còn muốn chiến đấu.
Khương Vọng đứng đối diện với y, lấy tay đè kiếm, ánh mắt trầm ngưng.
“Xuống đi.” Tôn Tiểu Man nói.
Dáng vẻ nàng ta chỉ như một cô bé, giọng nói cũng giống như một cô bé nhưng mà lời mà nàng ta nói ra Triệu Thiết Hà không thể không nghe.
Y quay đầu nhìn Tôn Tiểu Man nói: “Ta còn một cái mạng có thể liều.”
Thái độ của y không hề kích động, ngược lại rất bình tĩnh, bởi vì y chỉ đang nói sự thật
Khương Vọng tuyệt đối không phải kẻ yếu, hắn chính là dùng cứng chọi cứng đánh bại Dương Hưng Dũng, hơn nữa trạng thái lúc này của hắn rất hoàn hảo.
Lúc này y quả thực không thể liều gì khác ngoài liều mạng.
“Mạng của ngươi rất quan trọng, thành Tam Sơn rất cần ngươi.” Tôn Tiểu Man rất chân thành nói tiếp: “Lúc trước cho phép ngươi liều mạng là bởi vì ngươi còn có cơ hội. Hiện tại không cho phép bởi vì không có cơ hội nào cả. Trên người ngươi có rất nhiều tài nguyên, mạng của ngươi không thể lãng phí một cách vô ích được.”
Cũng không biết là câu nào thuyết phục được y, Triệu Thiết Hà xoay người, tập tễnh đi xuống.
Không biết có phải ảo giác hay không, trong chớp mắt lúc y xoay người kia Khương Vọng tựa hồ thấy trong mắt y lóe lên ánh lệ rồi nhanh chóng biến mất.
Một nam nhân như vậy mà lại có thể rơi lệ?
Khương Vọng không thể nào hiểu được tại sao những tu sĩ thành Tam Sơn này lại gần như quan tâm một cách cố chấp đến chuyện thắng thua như vậy.
Y đã cố hết sức, vì sao chỉ vì bản thân không thể chiến đấu đến chết mà bi thương?
Mang theo nghi vấn này, Khương Vọng nghênh đón trận chiến thứ ba – Lâm Chính Lễ lúc này thậm chí còn chưa tỉnh lại được, Lâm Chính Nhân lại lần nữa thay hắn ta nhận thua.
Khương Vọng cứ vậy mà đứng đầu học viên năm nhất của Tam Thành Luận Đạo lần này. Bởi vì liên quan đến việc đối thủ lưỡng bại câu thương, chiến thắng này có vẻ không có sức thuyết phục lắm, nhưng mà…
“Mặc kệ nó! Đạo huân về tay mới là chính sự.” Triệu Nhữ Thành nói vậy đó.
Lúc này Khương Vọng đã lui ra khỏi sân đấu, đang ngồi cùng đám Lăng Hà xem đấu.
Đối với những tu giả làm vẻ vang cho thành Phong Lâm, dân chúng thành Phong Lâm rất rộng rãi và bao dung, ngay lập tức dọn ra một chỗ để Khương Vọng nghỉ ngơi.
Khương An An và cô bé phách lối kia ngồi ở hàng đầu, đám người Khương Vọng thì ngồi ở phía sau tán gẫu câu được câu mất.
Chuyện duy nhất khiến Khương Vọng ngoài ý muốn chính là thảm mây lót trên mặt đất không phải là tác phẩm của Triệu Nhữ Thành mà là do vị lão nhân bảo vệ cho cô bé kia mang đến.
Thảm mây này có trọng lượng vô cùng nhẹ, chất liệu cực kỳ mềm mại, là thứ mà người bình thường không thể nào hưởng thụ được. Mà người nhà Thanh Chỉ lại lấy ra một tấm lớn như vậy lót trên mặt đất.
Khương Vọng chỉ có thể cảm khái, người có tiền trên thế giới này quả là núi cao còn có núi cao hơn.
Nhớ lại hắn lúc nhỏ, trong nhà cũng có cửa hàng, cũng có thể coi như áo cơm không lo. Nhưng từ khi quen biết Triệu Nhữ Thành, hắn liền thường xuyên cảm thấy chính mình như một kẻ ăn xin.
Lão nhân lưng còng đánh giá Khương Vọng mấy lần, bỗng nhiên lên tiếng: “Không ngờ các ngươi lại trả lại cái hộp châu báu kia, Khương tiểu hữu rất biết cách dạy dỗ muội muội.”
Giọng nói của lão nhân tuy rất hiền lành, nhưng khi kết hợp với diện mạo đáng khinh của lão thì thật không có sức thuyết phục.
Dù sao thì Khương Vọng cũng không phải người trông mặt mà bắt hình dong, không chậm trễ mà đáp lại: “Nên vậy. Vốn chỉ là lời đùa giỡn của trẻ nhỏ, làm sao có thể tưởng thật được.”
“Tử viết: Bất nghĩa mà phú quý, chỉ như phù vân. Lời này của Khương tiểu hữu rất có khí khái của bậc Nho gia.”