Chương 87: Đạo thuật hệ Mộc, Đằng Xà Triền Bích!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Việc này xảy ra khiến Tập Hình Ti phải triệu tập toàn bộ lực lượng trong quận Thanh Hà đi lùng bắt gã.
Giờ Lâm Chính Nhân nhắc đến việc này, đương nhiên không phải là bởi vì tiếc thương.
Nhìn tiểu nữ hài trước mặt này, Lâm Chính Nhân cười cười, nói: “Năm ngoái hắn thua ta một chiêu, không biết năm nay ngươi có thể thắng ta hay không?”
Sở Bình đã chết, tất nhiên sẽ không đòi lại món nợ này được.
Nhưng người sống liệu có cơ hội để đòi lại hay không đây?
Tôn Tiểu Man dùng đôi chân trần mà tiến lên trước, chân ngọc trơn bóng, trắng nõn bước từng bước đều đặn.
Trận đấu cứ như vậy mà bắt đầu.
Lâm Chính Nhân vươn tay phải, tay trái thì lôi một cây roi dài màu xanh bích từ trong ngực áo ra.
Roi kia vốn mềm mại như nước nhưng đột nhiên ngọn roi lại duỗi thẳng rồi đâm về phía Tôn Tiểu Man nhanh như gió. Xảo quyệt như rắn độc!
Tay trái của hắn ta đẩy ra một cái là đất bằng nổi sóng. Trong chớp mắt, sóng lớn cuồn cuộn bao phủ lấy Tôn Tiểu Man. Đây là một cơn sóng giữ, tốc độ vô cùng nhanh.
Cùng lúc đó, những người có ánh mắt nhạy cảm đều có thể thấy, trên phần đất trống trước người Lâm Chính Nhân có thứ gì đó đang ngoi lên, muốn phá đất mà ra.
Đấu với một một cô bé mà còn phải dùng tâm lý chiến, có lẽ sẽ khiến người khác cảm thấy hắn ta trơ trẽn, nhưng điều đó cũng chứng minh Lâm Chính Nhân rất thận trọng.
Không từ bỏ chút ưu thế nhỏ nào, không cho đối thủ chút cơ hội nào để ổn định tâm lý.
Trong trận chiến đấu này, sự thận trọn đó càng thể hiện vô cùng rõ nét.
Phong cách chiến đấu của Lâm Chính Lễ có lẽ là bắt chước hắn ta, nhưng về mặt thực lực thì kém quá nhiều.
Tôn Tiểu Man vọt lên từ mặt đất, mũi chân đạp mạnh, nhẹ nhàng né khỏi ngọn roi. Sau đó nàng lại giẫm trên mặt nước rồi lướt sóng mà đi.
Triệu Nhữ Thành nhăn mày, đôi mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đây chính là đạo thuật có tính công kích rất mạnh, thế nhưng trên chân ngọc của nàng lại không nhìn thấy một chút vết thương nào. Nhất là lại không cảm giác được dấu vết của đạo thuật.
Hoặc là trên người nàng cũng có Khôn Bì Cổ cực kì chắc chắn giống như Tôn Tiếu Nhan, hoặc là nàng đã luyện thể đến một trình độ nào đó rồi.
Vào thời điểm hiện giờ, dường như chỉ có đám võ phu không muốn sống mới có thể dùng thân xác đơn thuần để chống đỡ đạo thuật.
Thiếu nữ chân trần lướt sóng mà đi, giẫm lên lực lượng đạo thuật của Lâm Chính Nhân mấy bước là đã lướt đến một vùng trống.
Lâm Chính Nhân thả lỏng tay, cây roi dài màu xanh kia đột nhiên vung đuôi, phát ra tiếng nổ đánh tan không khí. Sau đó nó hóa thành một con mãng xà lớn giữa không trung rồi há miệng cắn Tôn Tiểu Man.
Chiếc roi này vốn được chế từ một con mãng yêu, đó là báu vật gia truyền của Lâm gia ở thành Vọng Giang, có tên là Bích Mãng.
Cùng lúc đó, lỗ hổng trước người Lâm Chính Nhân đột nhiên nổ tung, vô số dây leo ngoằn ngoèo như bầy rắn thoát ra ngoài! Môn đạo thuật này là thuấn phát. Sau lần đầu tiên hoàn thành một vòng tiểu chu thiên, Lâm Chính Nhân đã khắc ấn đạo này vào trong Thông Thiên cung.
(1) Đạo thuật thuấn phát: môn đạo thuật có thể phóng ra nhanh chóng, không phải niệm pháp quyết.
Bình thường thì những loại đạo thuật như thế này sẽ không tùy tiện lộ ra ngoài. Bởi vì mỗi tu giả cấp thấp chỉ có thể khắc ấn hai môn đạo thuật thuấn phát bên trong Thông Thiên cung. Lần thứ nhất là sau lần đầu hoàn thành một vòng tiểu chu thiên, lần hai là sau lần đầu hoàn thành một vòng Thiên Địa Nhân đại chu thiên. Đây là đòn sát thủ của các tu giả, bình thường sẽ không cho ai biết.
Trong một vài trường hợp giao đấu, rõ ràng là đạo thuật thuấn phát nhưng các tu giả hết lần này tới lần khác lại làm bộ bấm quyết một phen, chính là để che giấu.
Mà dường như Lâm Chính Nhân cảm nhận được một loại áp lực nào đó, bèn tung ra át chủ bài không chút do dự.
Những dây leo như rắn này đan vào nhau giữa không trung, sau đó kết thành một bức tường không thể phá vỡ trước người Lâm Chính Nhân trong thời gian rất ngắn.
Đạo thuật hệ Mộc, Đằng Xà Triền Bích!
Mà trước khi Tôn Tiểu Man vọt đến trước người Lâm Chính Nhân thì trước sau nàng đều có vật cản, sau lưng là cự mãng đuổi sát, phía trước là dây leo cản đường. Thế nhưng nàng chỉ giơ tay nhỏ lên cao.
Món trang sức màu bạc nho nhỏ trên tay nàng bỗng lao lên nhờ sức gió.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đi chân trần kia bay vọt lên giữa không trung, còn hai tay nàng đã nắm lấy hai món trang sức kia, có điều món trang sức đó đã biến thành chiếc chuỳ lớn cao ngang người nàng rồi.
Cự chùy gào thét xoay một vòng, sau đó hung hăng đập vào sau gáy con bích mãng, khiến nó cũng quay tròn theo.
Tôn Tiểu Man lại xoay một vòng giữa không trung, cây cự chùy cũng gào thét rồi cuốn theo mãng xà màu xanh đập vào Đằng Xà Triền Bích với một loại khí thế không thể nghi ngờ.
Khoảnh khắc va chạm chỉ trong nháy mắt đó, đạo thuật bậc Ất trung phẩm – Đằng Xà Triền Bích đã bị sụp đổ hoàn toàn.
Một chùy, núi non sụp đổ!
“Không ngờ bảo vật trấn thành của thành Tam Sơn – Chấn Sơn chùy lại truyền cho tiểu nha đầu này!” Trên khán đài, Ngụy Khứ Tật đang híp mắt lại.
Hệ thống chiến đấu của Lâm Chính Nhân gồm có đạo thuật của hai hệ Thủy, Mộc làm chủ, Thủy Mộc tương sinh, phát huy ra hiệu quả rất lớn.
Nhưng dưới sức công phá của hai chiếc chuỳ lớn của Tôn Tiểu Man lại dễ dàng sụp đổ.
Đằng Xà Triền Bích sụp đổ, sợi roi tên là Bích Mãng kia bị đánh về nguyên hình, văng ra xa tít tắp.
Sóng lớn dưới chân Lâm Chính Nhân dâng lên, đưa hắn ta tránh khỏi một chuỳ của Tôn Tiểu Man.
Đây chinh là pháp thuật thuấn phát thứ hai mà Lâm Chính Nhân khắc ấn – Ba Đào Tam Điệp.
Trước mắt, dưới tình huống đã lộ hết át chủ bài, ngay cả pháp khí gia truyền cũng bị đánh bay, thế nhưng Lâm Chính Nhân lại không kinh không loạn.
“Đây không phải Tam Thành Luận Đạo sao? Sao Tôn Tiểu Man cô nương của Đạo Viện thành Tam Sơn lại giống như là một tên vũ phu thế này?” Hắn ta cười khẽ: “Chẳng lẽ Sở Bình chết rồi, thành Tam Sơn bèn mất đi đạo thống rồi hay sao?”
(1) Đạo thống: con đường đúng đắn, đạo chính thống.