Chương 86: Núi non sụp đổ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tam Thành Luận Đạo để tìm ra khôi thủ trong các học viên năm ba đã xong, Vương Trường Tường hai trận đều thắng, vinh quang trở về.
Qua chiến dịch này, Vương Trường Tường được một cái ngoại hiệu mới: Vương Nhất Xuy...
Ý là bất luận gặp được đối thủ nào, hắn đều có thể thổi để giải quyết. Đương nhiên nó cũng biểu đạt hắn chỉ có năng lực thổi mà thôi.
Dùng cách nói của Hoàng A Trạm chính là, mặc dù khiếm khuyết nhưng vẫn mạnh.
Trận đấu sau giữa Lê Kiếm Thu và Tôn Tiếu Nhan đã không ảnh hưởng đến kết quả chung cuộc, cho nên bọn họ chiến đấu cũng rất qua loa.
Mặc dù dân chúng vây xem vẫn cho là rất kịch liệt, Lê Kiếm Thu gần như đã bày ra hết sự mạnh mẽ của đạo thuật hệ Hoả, bấm quyết như bay. Tôn Tiếu Nhan cũng ỷ vào Khôn Bì Cổ mà hung hăng lao đến. Ngay trước khi đâm vào nhau, Lê Kiếm Thu lại lộn ra ngoài, nhận thua lần hai.
Nhưng Khương Vọng đoán rằng Lê Kiếm Thu chưa dùng hết toàn lực. Bởi vì từ đầu đến cuối, thanh trường kiếm cổ xưa bên hông hắn ta vẫn chưa rời khỏi vỏ.
Mọi người xuống đài, nhường chỗ cho trận chiến của học viên năm năm của các Đạo Viện.
Với tư cách là sư đệ, Khương Vọng đương nhiên phải đi lên trấn an Lê Kiếm Thu vài câu.
Nhưng Lê Kiếm Thu lại mở miệng trước: “Lúc đầu định chuẩn bị một màn bất ngờ, không ngờ lại không có cơ hội để biểu diễn!”
Khương Vọng biết hắn ta đang nói đến tốc độ hoàn thành Xuy Tức Long Quyển nhanh đến kinh người của Vương Trường Tường.
“Vừa rồi giao đấu với thành Tam Sơn, tại sao sư huynh không thử một chút?”
Vừa rồi mặc dù đánh nhau hoa hết cả mắt, nhưng người sáng suốt cũng đều nhìn ra được, Lê Kiếm Thu căn bản không có ý muốn giành thắng lợi.
Lê Kiếm Thu cười chua chát: “Thứ nhất, ta chưa chắc đã có thể phá môn đạo thuật phòng ngự kia của hắn. Thứ hai, xếp hạng hai hay ba đều chẳng có ý nghĩa gì!”
Hắn ta quay người đi ra ngoài.
“Tranh tài sắp bắt đầu rồi.” Khương Vọng nhắc nhở.
Lê Kiếm Thu đã xách kiếm đi xa: “Không xem.”
Trước khi trận đấu của học viên năm năm bắt đầu, Ngụy Khứ Tật và Đổng A - những người bận trăm công ngàn việc, đều đi tới hiện trường.
Đối với họ mà nói, mấy trận đấu của đám học sinh Thành Đạo Viện căn bản không đáng xem. Nhưng trận đấu của học viên năm năm đều rất quan trọng đối với cả ba thành vực.
Thứ nhất, học viên năm năm là đại biểu cho mức chiến lực cao nhất của Thành Đạo Viện. Thứ hai, Tam Thành Luận Đạo có một danh ngạch, có thể trực tiếp đi vào Quốc Đạo Viện, không cần tham gia đợt kiểm tra lớn vào tháng sau, không cần phải đi quận phủ mà trực tiếp đi thẳng đến Trang Đô.
Danh ngạch đó đương nhiên chỉ có thể đưa cho khôi thủ của các học viên năm năm ở Tam Thành Luận Đạo lần này.
Khi Ngụy Khứ Tật và Đổng A ngồi vào chỗ của mình trên khán đài, khung cảnh trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Không thể không nói, cường giả như Đổng A khiến thực lực tổng hợp của Đạo Viện tăng lên rõ rệt.
Lần Tam Thành Luận Đạo này, khôi thủ năm nhất là Khương Vọng của Đạo Viện thành Phong Lâm, khôi thủ năm ba thì là cuộc nội chiến của các Đạo Viện thuộc thành Phong Lâm.
Việc Đổng A dùng tu vi Ngũ phẩm Nội Phủ cảnh quản hạt Đạo Viện của thành Phong Lâm. Đó chính là may mắn của Đạo Viện.
Bây giờ chỉ cần giành được vị trí khôi thủ của học viên năm năm, thành Phong Lâm chắc chắn sẽ có thể nói là quét ngang hai thành còn lại, chiếm được phần lớn tài nguyên mà Trang đình phân phát.
Cho nên, Trương Lâm Xuyên đã xoa trán mình tới mức sắp thành cái lỗ rồi.
“Áp lực lớn quá đi!” Hắn ta khẽ lẩm bẩm.
Trong ba trận đấu, trận thu hút khán giả nhất đương nhiên là trận đấu giữa Lâm Chính Nhân và Tôn Tiểu Man.
Một người thì khí chất ung dung, xếp hạng nhất bảng Đạo Huân của thành Vọng Giang, một người nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, trông như một cô bé mong manh yếu đuối.
“Tiểu nha đầu này... mới mười tuổi ư?” Triệu Nhữ Thành tặc lưỡi, cảm thấy rất kỳ lạ.
Chẳng biết lúc nào, Tôn Tiếu Nhan mặc một chiếc áo choàng liền mũ, ở hàng ghế của tu sĩ thành Tam Sơn cách đó không xa, ngoảnh đầu, tức giận hô: “A ười a uổi, Ó à ỷ a!” (1)
(1) Dịch giả: ta mười ba tuổi, đó là tỷ ta.
Triệu Nhữ Thành vẫn chưa nghe rõ bèn nhìn kỹ hơn về phía kia, rồi đột nhiên hắn ta phải hít một hơi thật sâu rồi rụt đầu lại.
Bởi vì hắn ta thấy rõ khuôn mặt dưới chiếc mũ trùm đầu kia bị sưng phù lên. Sau khi xuống đài, không biết tên mập có sức phòng ngự mạnh mẽ này đã gặp phải chuyện gì, cả gương mặt đều sưng phồng lên, không nhìn thấy mắt đâu, phát âm cũng không rõ ràng nữa rồi.
Chẳng lẽ là di chứng của Khôn Bì Cổ? Triệu Nhữ Thành nghĩ thầm.
Bên kia, Tôn Tiếu Nhan thấy mặt mình quá doạ người cũng cực kỳ tủi thân, ấm ức rụt đầu về, giơ bàn tay mập mạp lên kéo mũ trùm xuống. Trước lúc thi đấu, tỷ tỷ ấy vậy mà còn tìm một nơi hẻo lánh để đánh hắn ta một trận làm nóng tay chân, hắn biết tìm ai nói lý đây?
Khương Vọng mặt không biểu cảm nhưng trong lòng lại có một chút lo âu.
Tên mập này mới chỉ có mười ba tuổi, còn hắn đã mười bảy. Tiểu cô nương trên đài kia là tỷ tỷ của tên mập này, mà có thể đại diện các học viên năm năm của thành Tam Sơn ra tỉ thí, chắc chắn rất mạnh.
Có phải ở giai đoạn bắt đầu trên con đường tu hành mình đã bị bỏ xa rất nhiều không?
Thiếu nữ chân trần nhẹ nhàng nhảy lên sân đấu, vòng bạc hình cái chuỳ trên cổ tay kêu leng keng. Nàng có một khuôn mặt nhỏ rất đáng yêu và vô hại. So sánh một chút, Lâm Chính Nhân bề ngoài anh tuấn kia lại chẳng được ai ủng hộ yêu thương.
Dưới trận có hơn phân nửa người xem hi vọng Tôn Tiểu Man thắng, gần một nửa còn lại thì hi vọng nàng thắng mà không tốn sức.
“Nghe nói Sở Bình chết trong tay Hùng Vấn, tim bị khoét mất. Ta thật tiếc thay cho hắn!” Trước khi bắt đầu trận đấu, Lâm Chính Nhân thong thả nói.
“Sống chết có số cả.” Tôn Tiểu Man không có biểu cảm gì, đáp lời.
Khương Vọng cảm nhận thấy bầu không khí bên phía các tu sĩ thành Tam Sơn trở nên lạnh lẽo hơn một cách rõ rệt.
Trước đó, Hùng Vấn xuất hiện ở thành Tam Sơn, bị học viên thuộc Đạo Viện thành Tam Sơn vây quét, nhưng gã chẳng những thoát thân thành công mà còn giết chết mười tu giả, bao gồm cả Đại sư huynh Sở Bình. Tất cả đều bị móc tim ra ngâm rượu, khiến cả quận kinh sợ.