Chương 89: Minh Chúc
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Một cánh tay thò ra bóp lấy cổ của cự mãng màu xanh. So với thân hình của cự mãng, cánh tay kia rất nhỏ bé.
Nhưng nó rất có sức mạnh.
Kia là tay của Đổng A.
Ông tiện tay lắc một cái, toàn bộ cự mãng màu xanh liền tan rã mà không hề có một tiếng động nào, khiến thân hình Tôn Tiểu Man lộ ra.
Nàng ngã xuống một cách yếu ớt.
Ý thức sớm đã hôn mê, nhưng tay nàng vẫn nắm lấy chiếc Chấn Sơn chùy còn lại thật chặt.
“Ngươi thắng rồi.” Đổng A nói với Lâm Chính Nhân.
Lâm Chính Nhân khom người, lễ nghi đầy đủ: “Đổng viện vất vả rồi!”
Cho đến lúc này, trọng tài mới tới đưa Tôn Tiểu Man ra bên ngoài sân. Vị trọng tài đến từ Quận viện này cũng mất rất nhiều sức, khó khăn lắm mới đẩy được Thiên Địa môn ra. Trận chiến lúc nãy hắn ta không kịp can thiệp.
Đổng A vung vung tay, ra hiệu đã có thể bắt đầu một vòng đấu khác.
Nhìn Đổng A nhẹ nhàng bay về ngồi trên khán đài, Ngụy Khứ Tật không mở miệng nhưng vẫn có âm thanh: “Chấn Sơn cũng đã nhận chủ, về sau con nhóc kia rất khó lường. Vì sao không để Lâm Chính Nhân giết nó?”
“Trượng phu chết chưa bao lâu mà con gái lại chết, vị kia của thành Tam Sơn sẽ nổi điên.”
“Cọp cái mặc dù hung ác, người kết thù cũng vẫn là thành Vọng Giang, có quan hệ gì đến thành Phong Lâm ta đâu? Tiểu nha đầu này còn sống thì sau này ai là đối thủ của nó? Nó sẽ là kẻ chặn đường đệ tử thành Phong Lâm chúng ta.”
Đổng A không nhìn lão mà chỉ khẽ truyền âm: “Đệ tử thành Tam Sơn hay đệ tử thành Phong Lâm cũng đều là đệ tử Trang Quốc ta.”
Ngụy Khứ Tật từ chối cho ý kiến, không nói gì thêm nữa.
Kho vũ khí thành bắc.
Nói đúng hơn là vị trí của kho vũ khí nằm ở góc tây bắc của thành Phong Lâm.
Ở đây có một số lượng lớn quân bị, chỉ chờ đến lúc đại quân đến là có thể dùng.
Nơi này được phòng thủ nghiêm mật, bất luận lúc nào đều có một đội ngũ trăm người đồn trú ở đây. Đội ngũ trăm người này chia thành mười tiểu đội, mỗi tiểu đội có một tu sĩ đứng đầu.
Đương nhiên không phải vì trong quân bảo vệ thành của thành Phong Lâm có rất nhiều tu sĩ mà bởi vì kho vũ khí có ý nghĩa vô cùng quan trọng, cho nên quân sĩ đồn trú luôn luôn xem trọng tỉ lệ tinh anh.
Nói một cách khách quan thì sở dĩ phủ thành chủ lại không có nhiều tu sĩ thủ vệ như vậy là bởi vì bản thân thành chủ Ngụy Khứ Tật của thành Phong Lâm chính là người có chiến lực cao nhất.
Luân phiên đồn trú tại kho vũ khí thật ra cũng là một nhiệm vụ hằng ngày của các đệ tử Đạo Viện. Mỗi ngày đều có hai đệ tử Đạo Viện đồn trú tại đây, mặc dù đạo huân rất ít nhưng mà hơn ở chỗ ổn định, hơn nữa cũng căn bản chẳng có việc gì, lại càng không ảnh hưởng việc nhập định tu hành. Nhiệm vụ này thật ra có rất nhiều người tranh giành, nhanh tay thì được, chậm tay thì mất.
Kho vũ khí chia thành bên trong và bên ngoài, phòng vệ nghiêm ngặt như vậy tất nhiên không chỉ vì bảo vệ những thứ vũ khí thường gặp chồng chất như núi kia được.
Xét về diện tích, kho nhỏ nhất ở trong kho vũ khí cũng chỉ là một căn phòng nhỏ.
Nhưng trên vách tường nối liền từ nóc nhà cho đến mặt đất đều có khắc ấn pháp trận phòng ngừa bị người khác dùng vũ lực đột nhập. Nếu có những thứ những pháp trận này không thể chống cự lại nổi thì bên trong kho chỉ có thể khởi động pháp trận tự hủy.
Đủ loại biện pháp hạn chế như vậy, nên bất luận là kẻ nào cũng chỉ có thể dùng lệnh ấn tiến vào kho từ cửa chính.
Còn hai đệ tử Đạo Viện kia cùng với mười người mạnh nhất trong đội ngũ trăm người kia sẽ bảo vệ ở trong kho. Trừ đi ngoài thì sẽ không chuyển động một bước.
Phòng thủ như vậy cơ hồ tuyệt đối không có sai sót. Hơn nữa hôm nay là ngày diễn ra Tam Thành Luận Đạo, trong thành có một lượng lớn Thành Vệ Quân trú đóng, lại càng không có kẻ nào không có mắt tự mình tìm đến cái chết.
Cho nên khi có hai gã mặc trang phục của Thành Vệ Quân đi đến, hơn nữa sau khi kiểm tra lệnh ấn, tiểu đội trưởng bảo vệ cũng không suy nghĩ nhiều liền bấm quyết mở ra đại môn kho trong.
“Khoan đã.” Đệ tử Đạo Viện đang khoanh chân ngồi nhập định trên bồ đoàn bên phải bỗng nhiên nói.
Ý định ban đầu của hắn ta cũng không phải nghi ngờ hai người này mà cảm thấy hắn ta cũng cần phải nhìn lệnh ấn một chút, như vậy mới tính là làm đúng với vị trí công tác.
Nhưng mà hai gã đã bước vào bên trong kho đột nhiên quay đầu lại.
Một người tóc đột nhiên dài ra, tóc đen dựng đứng lên như kim nhọn, còn một người mở ra cái miệng to như chậu máu, phun ra một ngụm độc rắn tanh hôi!
Gã đệ tử Đạo Viện kêu dừng kia cơ hồ chỉ một chốc đã bị lông nhím đen ghim đầy mặt, nằm chết trên mặt đất. Mà tu sĩ tiểu đội trưởng kia bị trúng một ngụm độc rắn trong nháy mắt cũng chỉ còn lại một đống xương trắng!
Chỉ qua một hiệp, ngoài cửa kho trong cũng chỉ còn lại một người tu sĩ có chiến lực, còn chín Thành Vệ Quân còn lại mặc dù tinh nhuệ nhưng cũng chỉ là võ lực của người bình thường.
“Ta chỉ là muốn làm biếng một chút” Đệ tử Đạo Viện còn lại khẽ vỗ trán, sau đó liền lập tức phóng người lên, bấm tay một lát, một mũi tên kim quang xé gió bay về phía kẻ địch.
Đạo thuật cấp Đinh thượng phẩm, Kim Quang Tiễn.
Là thuấn phát, cho thấy tu vi của người này là Bát phẩm trở lên.
Hắn ta vừa tấn công vừa chỉ huy những người khác: “Tản ra báo tin, ta sẽ ở đây kéo dài thời gian!”
Thật ra hắn ta cũng không nắm chắc có thể chiến thắng hai kẻ có can đảm tập kích kho vũ khí của thành Phong Lâm này, nhưng các phương lực lượng lúc này ở thành Phong Lâm không nghi ngờ gì đang chiếm ưu thế tuyệt đối. Chỉ cần truyền tin tức này đi, bất luận kẻ địch kéo đến bao nhiêu đều sẽ chỉ rơi vào kết cục bị diệt trừ.
Binh lính nghe theo mệnh lệnh là thói quen, đương nhiên sẽ không chậm trễ, chín binh lính kia liền lập tức tản đi báo tin.
Cùng lúc đó, trong thành Phong Lâm, trừ diễn võ trường nơi các cường giả tụ tập thì những nơi khác hầu như đều diễn ra biến loạn.
Hoặc hỏa hoạn hoặc giết người, nhất thời ầm ĩ ngút trời.