Chương 90: Đã xảy ra chuyện gì
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bên trong kho vũ khí, hai kẻ tập kích kia cũng không chần chừ, kẻ dùng tóc đen làm vũ khí ở lại đánh tiếp còn kẻ phun nọc độc thì trực tiếp xông vào bên trong kho.
Bọn chúng có mục tiêu vô cùng rõ ràng! Trong lòng đệ tử Đạo Viện hiện lên ý nghĩ như vậy. Tay bấm không ngừng, tấn công liên tục, từng đạo mũi tên mà hắn ta thi triển ra có hiệu quả như mưa tên đầy trời.
Kim quang tiễn cùng tóc đen ngang tài ngang sức, một người dũng mãnh còn một người lại biến ảo không ngừng.
Trong lúc đang kìm hãm lẫn nhau, bỗng nhiên có một thanh đao dài quét qua, người tập kích tóc đen ầm ầm ngã xuống đất, cơ thể bị chia thành hai nửa.
Ngụy Nhiễm cầm trường đao, đi theo đường nhỏ vào kho trong.
Đối mặt với một ngụm nọc rắn phun tới, y không tránh cũng không né, chém thẳng trường đạo, chẻ đôi ngụm nọc rắn. Ngay lúc y chẻ đôi ngụm nọc rắn cũng cơ hồ xông đến đối mặt với kẻ địch, đâm xuyên trường đao qua người kẻ này!
Nhưng kẻ tập kích này lại cười quỷ dị, gã khàn họng, dùng một hơi cuối cùng vui vẻ nói: “Kho vũ khí đã bị ta lấy đi rồi! !”
Sau lưng Ngụy Nhiễm, hai nửa thân rắn bỗng nhiên giãy dụa, một nửa đánh về đệ tử Đạo Viện cản trở hành động của hắn ta, một nửa còn lại giãy dụa chạy trốn!
Không nghi ngờ gì nữa, món bảo vật tên là Minh Chúc kia ở trên một nửa thân rắn kia!
“Minh Chúc có thể cho các ngươi.” Ngụy Nhiễm rút thanh trường đao từ trên ngực người này ra, giọng nói lạnh lẽo như sương giá: “Nhưng mà người mà các ngươi mang đến hôm nay, ta muốn giết sạch!”
Cùng lúc đó, ở mọi nơi trong thành Phong Lâm đều xuất hiện các cao thủ đã mai phục từ lâu.
Một kẻ tập kích vừa phóng hỏa thì sau một khắc liền bị bắn thành con nhím, lửa cũng bị dập tắt trong nháy mắt.
Một bên khác, đạo thuật máu tanh vừa đánh về phía người đi đường thì đã thấy đạo thuật sóng lớn, gỗ lăn liên tục được thi triển, đánh cho kẻ tập kích đến vỡ vụn.
Phía thành Phong Lâm đã sớm có chuẩn bị, các cao thủ cơ hồ đều đã xuất hiện, một trận tai ương liền lập tức bị trấn áp.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Nghe thấy có mấy tiếng hét thảm truyền từ xa đến, Khương Vọng liền ôm lấy Khương An An.
Lão nhân còng lưng kia cũng dắt lấy tay Thanh Chỉ trong nháy mắt.
“Không cần hoảng sợ.” Ngụy Khứ Tật đứng trên khan đài đưa tay ra hiệu, nói: “Tiếp tục tranh tài!”
Bên ngoài diễn võ trường, ngoại trừ binh lính duy trì trật tự, từng đội Thành Vệ Quân tản ra.
Bách tính đang xem tranh tài ngược lại không hề e sợ, nếu như Ngụy Khứ Tật và Đổng A đều ở đây mà họ cũng vẫn xảy ra chuyện thì chỉ sợ ở đâu cũng không an toàn.
Hơn nữa những Thành Vệ Quân này rõ ràng đang thi hành quân vụ, bọn họ cũng không dám rời đi khiến tình hình rối loạn.
Bên trong kho vũ khí, Ngụy Nhiễm bước ra, phẫn nộ rống: “Thẩm Nam Thất, tại sao lúc nãy không ngăn cản đoạn huyết xà kia? Đừng nói ngươi không làm được!”
Huyết xà mang theo Minh Chúc chạy trốn, chỉ cần trao tay mấy lần thì một vật nhỏ như vậy liền có thể mất tăm mất tích.
Điều này cũng có nghĩa là “mồi” mà Ngụy Khư Tật thả ra đã bị ăn mất, bọn họ nhất định phải giết hết tất cả “cá”.
Đệ tử Đạo Viện tên Thẩm Nam Thất kia cũng dùng giọng nói giận dữ hét lại: “Ta biết Minh Chúc là cái gì đâu chứ? Có ai nói cho ta biết đâu? Ngươi đã sớm có kế hoạch, sớm có chuẩn bị, vì sao không nói cho ta biết một tiếng? Sư đệ đồng môn của ta chết rồi, chết ngay trước mặt ta!”
Trên tay hắn ta mơ hồ hiện kim quang, nếu như không phải tại thời điểm như thế này, thì chắc hắn ta dẫ không nhịn được mà ném kim quang tiễn lên mặt Ngụy Nhiễm.
“Huynh đệ Thành Vệ Quân của chúng ta càng chết nhiều hơn.” Mặt Ngụy Nhiễm trầm như nước.
Có lẽ y không hề muốn giải thích nhưng trước lúc rời đi lại xoay người nói thêm một câu: “Chúng ta không biết tình hình ẩn núp của những người đó, nếu như không giữ bí mật thì bọn chúng sẽ không xuất hiện.”
Ai? Thẩm Nam Thất còn muốn hỏi thêm nhưng vẫn không nói ra bởi vì hắn ta biết sẽ không nghe được đáp án.
Lúc này hắn ta thậm chí đã suy nghĩ cẩn thận rồi, hôm nay chính mình có thể chuyển đến đây làm biếng có lẽ cũng là do Ngụy Nhiễm sắp xếp. Trong hàng ngũ đệ tử Đạo Viện, người vừa không phải tranh tài mà lại vừa lúc “rảnh rỗi”, hơn nữa còn có đủ khả năng cầm chân loại đối thủ ở cấp bậc này, ngoài Thẩm Nam Thất hắn ta ra thì không có ai thích hợp hơn.
Thẩm Nam Thất, xếp thứ năm bảng đạo huân của thành Phong Lâm.
Người thích nhất – không có, kẻ ghét nhất – Ngụy Nhiễm.
Điều tiếc nuối nhất chính là, cùng am hiểu đạo thuật hệ Kim nhưng hắn ta lại không phải là đối thủ của Ngụy Nhiễm.
Những chuyện truy bắt cùng giết chóc, bẫy rập cùng điên cuồng đang phát sinh trong thành Phong Lâm, giống như không liên quan đến diễn võ trường.
Nơi đây vẫn chiến đấu như thường.
Tên của ba người chiến thắng tiến vào vòng luân chiến theo thứ thự là Trương Lâm Xuyên, Lâm Chính Nhân cùng một người đến từ thành Vọng Giang là Phó Bão Tùng.
Đây là một nam nhân có thân hình cao gầy, nét măt lạnh lùng xa cách, gã ta khó khăn đánh bại đệ tử năm năm của thành Phong Lâm, đoạt được vị trí cuối cùng.
Hai đệ tử năm năm của thành Vọng Giang đều tiến vào vòng luân chiến, chiếm ưu thế cực lớn.
Thực ra trận chiến của các đệ tử năm năm mới là phân đoạn quan trọng nhất, cũng chỉ có đệ tử năm năm đứng đầu Tam Thành Luận Đạo mới có tư cách được tuyển thẳng vào Quốc Đạo Viện.
Các cuộc thi luận đạo tương tự khác cũng có chỉ tiêu nhưng chẳng qua là ít hay nhiều mà thôi. Ví dụ như “Bắc Phong Diễn Tuyết” sẽ có hai chỉ tiêu, mặc dù là Ngũ Thành Luận Đạo nhưng trên thực tế chỉ là chọn ra hai trong số mười người, tỉ lệ cao hơn so với “Tam Thành Luận Đạo”.
Những chỉ tiêu này cũng là một loại phân phối tài nguyên, thường được quyết định bởi thực lực của các Thành Đạo Viện các nơi. Mà thực lực của Đạo Viện đơn giản sẽ thể hiện qua chính các tu giả mà nó bồi dưỡng nên. Cho nên một khi người tu sĩ kia trở nên mạnh mẽ thì Đạo Viện mà người đó xuất thân cũng vì vậy mà được nâng cao danh tiếng.
Càng có nhiều người vào được Quốc Đạo Viện thì tu giả sẽ càng phát triển nhanh hơn, liền cứ vậy mà hình thành một vòng tuần hoàn.