Chương 91: Ta không
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà như thành Tam Sơn, tinh anh đứt đoạn, không thắng được luận đạo, tài nguyên sẽ giảm bớt, điều kiện tu hành của đệ tử lại càng khó khăn hơn, đây chính là một vòng tuần hoàn ác tính.
Chỉ khi hiểu được hệ thống Đạo Viện của Trang Quốc thì mới có thể hiểu được vì sao những tu sĩ của thành Tam Sơn này lại liều mạng như vậy.
Quay lại với các cuộc tranh tài, trận đầu tiên của cuộc tranh tài của các tu sĩ năm năm chính là một cuộc nội chiến.
Lâm Chính Nhân giao chiến với Phó Bão Tùng.
Cuộc chiến này cơ hồ không có gì để nhìn, bởi tất cả mọi người đều biết, tình hình hiện giờ chính là thành Phong Lâm quyết đấu với thành Vọng Giang, điều đáng xem nhất của vòng luân chiến chính là liệu Trương Lâm Xuyên có thể liên tiếp đánh bại hai đối thủ đến từ thành Vọng Giang hay không – Hiện tại xem ra cơ hồ chả có hi vọng gì.
Còn về cuộc nội chiến, chẳng qua chỉ là lướt qua sân khấu mà thôi.
Hiển nhiên Lâm Chính Nhân cũng thật sự nghĩ như vậy, cho nên y đi đến trước mặt Phó Bão Tùng, thuận miệng nói: “Ngươi trực tiếp nhận thua đi. Ta sẽ ra tay đánh trọng thương Trương Lâm Xuyên, sau đó ngươi lại đánh bại hắn, đoạt được vị trí thứ hai.”
Y nghiễm nhiên đã sắp xếp thứ hạng xong xuôi.
“Này!” Trương Lâm Xuyên dùng khăn bịt mũi, bộ dạng vô cùng ghét bỏ nói: “Đừng coi như ta không tồn tại nhé!”
Lâm Chính Nhân quay đầu nhìn Trương Lâm Xuyên đang chờ ra trận, cười nói: “Hoặc là bây giờ ngươi nhận thua đi, có thể tránh chút đau khổ.”
Sau khi bộc lộ tu vi Lục phẩm, y tựa hồ thả lỏng rất nhiều, không còn quá quan tâm đến kiểu cách bề ngoài.
Bỗng
“Ta không.”
Y nghe được một giọng nói vang lên.
Lâm Chính Nhân bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía phát ra giọng nói. Cái kẻ cao cao gầy gầy, cả ngày không nói một tiếng Phó Bão Tùng kia đã nói ra câu nói đầu tiên trong ngày.
“Ngươi không? Không cái gì cơ?” Lâm Chính Nhân cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Chính Lễ lại càng chửi đổng lên: “Phó Bão Tùng, đầu óc của ngươi hỏng rồi sao? Không tự biết thân biết phận của mình à?”
Phó Bão Tùng ngoảnh mặt làm ngơ, chẳng qua chỉ nhìn Lâm Chính Nhân một cái, ánh mắt rất thản nhiên, rất bình thường, giống như nhìn những người khác.
Gã ta nói: “Ta sẽ dùng hết sức ứng phó, bất luận đối thủ là ai. Đây là ý nghĩa của việc luận đạo.”
Lâm Chính Nhân giận quá hóa cười: “Hay lắm, vậy ngươi liền thử một chút đi.”
Hướng gió đổi chiều.
Người dân thành Phong Lâm chấn động tinh thần, hai tu sĩ thành Vọng Giang đánh thật kìa, thế là Trương Lâm Xuyên của thành Phong Lâm bọn họ có cơ hội rồi sao?
Mặc dù Lâm Chính Nhân có tu vi Lục phẩm nhưng nếu như Phó Bão Tùng trước khi thua có thể đánh y bị thương thì Trương Lâm Xuyên sẽ có một tia hi vọng!
“Tốt lắm, Phó Bão Tùng!”
“Quá cương trực, quá kiên cường bất khuất, quả là tu giả mẫu mực!”
“Đúng thế! Tại sao phải nhận thua chứ? Lâm Chính Nhân cũng chẳng có nhiều hơn ngươi một cái đầu, đánh bẹp y đi, ngươi chính là số 1!”
Khán giả dồn dập lên tiếng, nhìn bộ dạng kích động của bọn họ, giống như thật sự rất yêu thích Phó Bão Tùng vậy.
Hơn nữa Khương Vọng mơ hồ cảm thấy giọng nói cuối cùng kia vô cùng quen tai.
Hắn theo tiếng nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng lén lút của Hoàng A Trạm chen tới chen lui trong đám người.
Khương Vọng quay đầu lại, vẻ mặt đờ đẫn.
Hắn thật sự không biết cái tên đi theo Đỗ Dã Hổ gia nhập vòng tròn nhỏ này còn có “sở trường” này. Trộm gà trộm chó, mê rượu háo sắc, bây giờ lại còn kích động dư luận nữa.
Nhưng chuyện kỳ quái chính là cái tên này đâu đâu cũng toàn là khuyết điểm nhưng lại không hề khiến cho người ta chán ghét.
Trong trận, Lâm Chính Nhân hiển nhiên đã thật sự nổi giận, vừa vung tay chính là Thanh Mãng Giảo.
Cự mãng chui từ dưới đất lên trời, bện lại thành một đoàn.
Bịch!
Cự mãng bò lên vách tường.
Xà đằng bện lại thành một hình cầu, bảo vệ Phó Bão Tùng ở giữa. Chính là Xà Đằng mà Lâm Chính Nhân thi triển lúc trước.
Nhưng Xà Đằng bậc Ất trung phẩm bất luận thế nào cũng không thắng được Thanh Mang Giảo bậc Giáp hạ phẩm.
Không tới ba giây, Đằng Xà đã vỡ vụn.
Cự mãng màu xanh không ngừng thu lại nhưng lại trong nháy mắt, bỗng nhiên rũ xuống.
Một cái tay khô héo màu xanh đang đặt ở trên thân mãng xà. Trên cơ thể khổng lồ của mãng xà, hai màu xám trắng và xanh lục đang không nằm xen nhau.
Đạo thuật bậc Ất thượng đẳng, Hủ Mộc Quyết!
Mặc dù không khiến cho thanh mãng vỡ vụn như khi Đổng A thi triển nhưng cũng khiến cho thanh mãng rủ xuống.
Phó Bão Tùng chớp lấy khe hở này tung người ra xa.
Nhưng Lâm Chính Nhân sao có thể cho gã ta cơ hội được? Đưa tay về phía trước, Thủy Long Ba đã sớm chuẩn bị gào thét bay ra.
Chẳng qua, trên cơ thể ẩn sau Thủy Long Ba, gương mặt tuấn tú của y đã âm trầm đến cực điểm.
Có một số đạo thuật cần thiên phú, một số khác lại cần đạt được sự phù hợp. Không phải chỉ cần có tu vi mà có thể tu luyện được đạo thuật có phẩm cấp tương ứng.
Ví dụ như Hủ Mộc Quyết này, mặc dù chỉ là bậc Ất thượng phẩm, nhưng lại là độc môn bí thuật của viện trưởng Đạo Viện thành Vọng Giang, Lâm Chính Nhân y cũng chưa từng được truyền cho! Lý do là vì không phù hợp?
Chẳng lẽ cái tên nghèo kiết này, cái cục đá kê chân thối hoắc này lại phù hợp sao?
Kẻ tự phụ như Lâm Chính Nhân đã sớm hết chịu nổi mấy cái cớ đường hoàng dối trá này rồi. Gì mà không phù hợp, gì mà ý nghĩa luận đạo!
Đối mặt với Thủy Long Ba giống như đã ôm cây đợi thỏ, dưới chân Phó Bão Tùng liền hiện ra một cơn sóng. Xuất thân từ Đạo Viện thành Vọng Giang, Ba Đào Tam Điệp gã ta cũng chẳng lạ gì.
Nhưng Lâm Chính Nhân chẳng qua chỉ đưa tay trái ra, liền có sóng biển mãnh liệt xuất hiện lẫn vào với con sóng dưới chân Phó Bão Tùng.
Một đạo thuật đơn giản như Nộ Đào, chẳng qua thi triển ở thời điểm thích hợp lại đúng vị trí liền có thể hóa giải hiệu quả của Ba Đào Tam Điệp.
Thủy Long Ba không chút nể nang đánh lên trên cơ thể của Phó Bão Tùng, hất bay gã ta lên cao rồi lại khiến gã ta nặng nề rơi xuống.
Lâm Chính Nhân điều khiển sóng lớn dưới chân, một chân dẫm lên đầu Phó Bão Tùng.
Y hơi cúi đầu, cố ý dùng một loại ngữ khí hết sức khinh miệt nói: “Chỉ dựa vào ngươi, có thể thắng ta sao?”