Chương 92: Minh Chúc biến mất
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Phó Bão Tùng khó khăn quay đầu dưới lòng bàn chân Lâm Chính Nhân, gã ta nhìn Lâm Chính Nhân, trong mắt lại không có phẫn nộ mà lại có một thứ bướng bỉnh khiến cho người ta khó hiểu nói: “Ta đánh không lại ngươi. Nhưng ta không thể không đánh mà chịu thua!”
Người này quả thật là vừa cứng đầu lại vừa bướng bỉnh.
Bướng bỉnh khiến cho người khác phải cau mày, cứng đầu đến mức khiến cho người khác phải kính trọng.
Sau khi trận chiến ở kho trong bắt đầu, toàn bộ vệ binh của kho vũ khí liền hành động, từ khắp nơi tụ tập về hướng kho trong, đông như thủy triều dâng.
Mà Ngụy Nhiễm dẫn đầu chạy ra ngoài kia lại giống như ngược dòng.
Vì không để lộ tiếng gió, trong hành động lần này, tất cả vệ binh của kho vũ khí đều không biết chuyện gì, hơn nữa cũng chỉ có một mình Ngụy Nhiễm mai phục ở đây.
Một mình y là đủ rồi.
Rất nhiều cao thủ thật ra đang tản ra toàn thành, Ngụy Khứ Tật là người đứng đầu một thành, mặc dù dùng Minh Chúc làm mồi nhưng tuyệt đối không thể khiến cho toàn bộ dân chúng thành Phong Lâm rơi vào nguy hiểm.
Cũng may sự hấp dẫn của Tam Thành Luận Đạo đối với người dân là rất lớn, nơi diễn võ trường kia lại tuyệt đối an toàn. Điều này đã giảm bớt áp lực phòng bị cực kỳ nhiều.
Thành Vệ Quân đối mặt với Ngụy Nhiễm, không hỏi một câu liền xoay người đi theo y, Ngụy Nhiễm chỉ thuận miệng nói: “Ở lại bảo vệ chỗ này đi, không được tự ý rời đi.”
Mặc dù Minh Chúc bị cướp đi, nhưng kho vũ khí vẫn là nơi quan trọng nhất.
Hai quân sĩ Thành Vệ Quân vẫn đứng canh tại cửa lớn của kho vũ khí, bọn họ đương nhiên nghe thấy sự rối loạn ở bên trong nhưng theo mệnh lệnh được giao phó lúc trước, canh cửa mới là nhiệm vụ của bọn họ.
Bọn họ đã dồn mọi tinh lực để đề phòng nhưng một đạo huyết quang theo tường bay ra kia, bọn họ không hề hay biết.
Lúc đó có một vị công tử áo quần lộng lẫy, phe phẩy quạt xếp đi ngang qua. Hắn ta cuộn cuộn ống tay áo lại giống như đang phủi bụi bặm. Huyết xà ngay lúc đó liền biến mất.
Vị công tử đó đi về phía trước, lúc đến cuối đường, đi qua một tiệm may, tại ngã rẻ bắt gặp một người gánh hàng rong đi thoáng qua.
Đi trên đường Huyền Vũ, thần thái hắn ta ung dung, thậm chí còn hừ hừ ngâm một điệu hát dân gian.
Hai cao thủ Thành Vệ Quân lướt qua bên cạnh hắn ta, loạn đao chém chết một tên tu sĩ tà đạo ngay sau lưng hắn ta.
Vị công tử kia giống như vẫn hồn nhiên chưa hề phát giác, càng đi càng xa.
“Đứng lại!” Ngay lúc đó có một cao thủ Thành Vệ Quân quát lên.
Công tử này quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức đáng ngờ.
Vị công tử kia đưa lưng về phía hai cao thủ Thành Vệ Quân, khóe miệng từ từ nhếch lên, nhe răng cười.
Hắn ta đang định nổi điên thì bỗng nhiên có một tiếng trường đao phá không bay đến.
“Khoái Tuyết!” Hắn ta mở to hai mắt, cúi đầu nhìn thân đao hẹp dài kia từ từ được rút ra khỏi lồng ngực mình.
Đao tên Khoái Tuyết, người tên Ngụy Nhiễm.
Cái chết rõ ràng không thể tránh khỏi, hắn ta không hỏi vì sao bản thân bị phát hiện, lại thế nào bị đuổi kịp.
Sự hoảng sợ trong mắt rút đi, từ từ hiện lên một loại cuồng nhiệt, hắn ta cười đắc ý: “Thứ đó… không ở chỗ ta!”
Ngụy Nhiễm thu đao rời đi.
Lúc này người gánh hàng rong đã đi đến đường Thanh Mộc, gã phân hàng hóa ra hai giỏ trúc nhỏ, dùng vải bố che lên, gánh lên vai bước đi lảo đảo.
Bên trong một trong hai giỏ trúc, trong đám hàng hóa có nhiều hơn một thứ đồ vật kỳ quái. Đó là một cây nến nhỏ màu đen nhánh.
…
Trên khán đài, Đổng A và Ngụy Khứ Tật đều đang nhìn chăm chú vào trận chiến trên đài, nhưng không ai biết rằng sự chú ý của họ đều không ở đây.
Đối với Ngụy Khứ Tật mà nói, thứ mà lão càng quan tâm hơn chính là ván cờ mà lão bày ra trong thành ngày hôm nay. Một cái bẫy dụ dỗ đơn giản, nhưng bởi vì chấp hành hoàn mĩ mà đạt được hiệu quả vượt trội.
Còn đối với Đổng A, so với kết quả của Tam Thành Luận Đạo, ông càng quan tâm đến an nguy của thành Phong Lâm hơn. Mặt khác ông rất có lòng tin đối với Trương Lâm Xuyên. Sau khi thấy Lâm Chính Nhân bộc lộ thực lực của một tu sĩ Lục phẩm, lòng tin này vẫn chưa hề dao động.
Hai đại nhân vật đứng đầu thành Phong Lâm này, giọng nói của họ chỉ đang quanh quẩn bên tai lẫn nhau.
Ngụy Khứ Tật cười lạnh nói: “Thấy Minh Chúc liền như chó thấy xương, những tên kia quả nhiên đều là yêu nhân Bạch Cốt Đạo!”
Minh Chúc chính là bảo vật U Minh, hơn nữa nó chính là thứ mà năm đó Bạch Cốt Đạo để lại. Ngụy Khứ Tật đặc biệt cố ý dùng Minh Chúc chính là để nghiệm chứng suy đoán của mình.
Đổng A cau mày: “Đạo thống Bạch Cốt Đạo đều đã bị hủy diệt hơn hai trăm năm rồi, năm đó Cao tổ dùng chín năm thanh tẩy, đã sớm giết sạch chúng. Sao bây giờ vẫn còn có dư nghiệt lưu lại?
“Rết trăm chân, chết mà không ngã.”
…
Lâm Chính Nhân đánh bại Phó Bão Tùng, nhìn có vẻ không hề phí sức. Mà trận chiến tiếp theo sẽ là y đánh với Trương Lâm Xuyên.
Trương Lâm Xuyên không hề hạ cái tay đang che miệng xuống, nhướng mày nói: “Có thể dọn dẹp một chút rồi mới đánh tiếp không?”
Lúc trước hắn ta nghiền ép đánh bại đối thủ, đánh nhanh thắng nhanh vô cùng hoàn hảo. Hiện tại đối chiến với Lâm Chính Nhân, tất nhiên không thể nào bận tâm đến chuyện khác.
Bên trong Đạo Viện thật ra có nơi chuyên dụng để luận bàn nhưng đạo viện của thành Phong Lâm không chứa được nhiều khán giả như vậy. Mà mảnh quảng trường bên ngoài phủ thành chủ này lại căn bản không có khắc trận văn.
Sân đấu của bọn họ đã sớm bị đánh không còn rõ hình dáng ban đầu nữa rồi, gạch ngói vỡ vụn, nước và bùn vương vãi khắp nơi, nơi nơi gồ ghề, hơn nữa còn có một ít máu người, có thể nói là thảm không nỡ nhìn.
Trương Lâm Xuyên nhíu mày ghét bỏ nói: “Nơi chiến đấu này thật sự rất bẩn.”
Mí mắt Đổng A còn chẳng thèm nâng: “Ngươi lại nói nhảm thêm một câu, ta liền ném ngươi vào hầm phân ngâm ba ngày.”
Trương Lâm Xuyên lập tức đưa tay cất khăn đi, vô cùng lễ độ hướng về phía trọng tài nở nụ cười đúng tiêu chuẩn: “Có thể bắt đầu rồi.”
Trọng tài ra hiệu một tiếng, Lâm Chính Nhân sải bước đi về phía trước.
Một tiếng sấm nổ vang.
Bùm!
Bùm! Bùm!
Cơ thể Lâm Chính Nhân như sóng cuộn, sóng lớn tam điệp.
Mà phía sau lưng y, là ba cái hố sâu cháy đen.