Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 190. Sự hoảng loạn của Lâm Lang Nguyệt!

Chương 190. Sự hoảng loạn của Lâm Lang Nguyệt!


Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhạc Kiếm Ly suy nghĩ một lát rồi hỏi:
- Vậy những người khác đâu? Vu Dã, Lâm Lang Nguyệt, Bạch Tương Dạ ở đâu?
Tần Như Yên lắc đầu:
- Tất cả đều không thấy đâu cả.
Đây chính là điểm mà nàng ta cảm thấy kỳ quái.
Dựa theo tình hình tại hiện trường, chắc chắn đã xảy ra một cuộc chiến ác liệt nào đó, nhưng mà bất luận kết quả có như thế nào thì cũng không thể không để lại một chút tung tích nào được.
- Ta phải đi tìm hắn.
Nhạc Kiếm Ly không nhiều lời nữa, nàng xoay người đi ra cửa phòng, trực tiếp bay thẳng lên không trung.
Vừa bay chưa được bao lâu là đã nghe thấy tiếng gió phần phật từ sau lưng truyền đến, nàng quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy Tần Như Yên đang bay theo sau lưng.
- Ta cùng đi tìm với ngươi.
Tần Yên Như nói.
Nhạc Kiếm Ly không nói gì cả, chỉ là tốc độ phi hành nhanh hơn.
Hai bóng người bay nhanh về phía Thập Vạn Đại Sơn.
...
Trong mật thất.
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Lang Nguyệt mới nhẹ nhàng mở mắt ra.
Chỉ cảm thấy toàn thân thư thái, sự mệt mỏi đều biến mất, nàng ta đã ngủ một giấc cực kỳ thoải mái, giống như là ngủ ở trên giường của mình vậy.
Chờ chút, trên giường?
Lâm Lang Nguyệt đột nhiên mở mắt ra, chỉ thấy bản thân đang nằm ở trên giường lớn của Lý Nhiên, trên gối vẫn còn lưu lại hơi thở của hắn.
Mà Lý Nhiên lại đang ngồi đối diện nàng ta, trước mặt đặt một chiếc bàn gỗ trầm hương nhỏ. Trên bàn, lò lửa nhỏ đang “phù phù” lay động.
Hắn cầm ấm trà lên, rót trà vào trong chén, hương thơm của trà tỏa ra bốn phía.
- Ấy, tỉnh rồi à?
Lý Nhiên thản nhiên nói.
Lâm Lang Nguyệt:
- ...
Nàng ta lấy lại tinh thần, chân tay luống cuống mà đứng lên, trốn xa vào trong một góc phòng, khẩn trương mà lắp bắp nói.
- Ta, ta… tại sao ta lại ngủ ở trên giường?
Lý Nhiên nhún vai.
- Sau khi ta ngủ dậy, thấy ngươi ngủ không được thoải mái cho lắm nên ôm ngươi lên giường nằm.
- Ôm, ôm lên giường?
Gò má Lâm Lang Nguyệt nhất thời đỏ bừng lên.
Lý Nhiên buồn cười nói:
- Sao phải khẩn trương như vậy làm gì? Tu vi ngươi cũng không còn nữa, nếu ta thật sự muốn làm chút gì thì còn cần chờ ngươi ngủ ư?
Lâm Lang Nguyệt lắc đầu.
- Ta biết ngươi không phải loại người như vậy, ta chỉ là...
Nàng ta chỉ là quá xấu hổ.
Thiên Xu Viện là tông môn chỉ thu nhận nữ tu, nàng ta rất ít khi tiếp xúc với nam giới.
Bây giờ cô nam quả nữ ở cùng chung một phòng đã khiến nàng ta rất khẩn trương rồi, kết quả lại còn ngủ trên giường của đối phương làm nàng ta nhất thời không thể chấp nhận được.
Lúc này, Lý Nhiên nói:
- Đừng đứng ngơ ra đấy nữa, đến đây uống trà đi.
Lâm Lang Nguyệt do dự một lúc, cố nén sự hoảng loạn trong lòng rồi, ngồi xuống đối diện hắn.
- Ngươi mang theo giường bên người còn chưa tính, còn cái bàn với bộ uống trà này là sao?
Nàng ta nghi ngờ nói.
Lý Nhiên nói:
- Dù sao thì không gian của Trữ Vật Giới Chỉ quá lớn, mang theo dùng những lúc cần thiết.
Vừa nói vừa giúp nàng ta rót một chén trà.
- Bây giờ không phải là cần dùng rồi sao? Nếm thử trà của ta xem thế nào.
Lâm Lang Nguyệt gật đầu, nâng chén lên định uống, kết quả lại quên mất bản thân không có tu vi, nàng ta bỗng hét lên một tiếng kinh hãi vì bị bỏng, nước trà thiếu chút nữa là đã đổ lên người.
- Phù!
Nhìn dáng vẻ luống cuống chân tay của nàng ta, Lý Nhiên không thể nhịn cười.
- Lâm Lang Nguyệt, so với trước kia, ngược lại ta thấy ngươi bây giờ càng chân thật hơn nhiều.
- Chân thật?
Lâm Lang Nguyệt sửng sốt.
Lý Nhiên gật đầu.
- Trước đây ngươi luôn cao cao tại thượng, phảng phất như đứng trên đám mây mà quan sát chúng sinh. Hiện tại có máu có thịt, sinh động hơn rất nhiều.
- Cao cao tại thượng?
Lâm Lang Nguyệt lắc đầu nói:
- Điều ta sở cầu chính là Thái Thượng Minh Minh, người khác nhìn vào sẽ thấy xa cách hơn vài phần, nhưng đây cũng không phải là bản ý của ta.
- Thái Thượng Minh Minh?
Lý Nhiên nhếch miệng cười.,
- Nghe thì rất cao cấp đấy.
Lâm Lang Nguyệt nói:
- Đại Đạo hàng ngàn hàng vạn vua chúa, mỗi người đều không giống nhau. Thiên Xu Viện Chi Đạo chính là vô tình mà lại cực kỳ công bằng, không có sự phân chia cao thấp nào.
Vô tình sao?
Lời này hắn đã từng nghe Lãnh Vô Yên nói qua rồi, dường như cũng giống với Dịch Thanh Lam từng nói.
Lý Nhiên nhịn không được mà thở dài rồi nói:
- Thái Thượng vong tình, tối hạ bất cập tình... tình chi sở chung, chính tại chúng ta (*).
(*) Thái Thượng vong tình, tối hạ bất cập tình: tức là khi đó bản thân đã bao trùm trên tình cảm, không để tình cảm ảnh hưởng đến phán đoán; tình chi sở chung, chính tại chúng ta: tình cảm cá nhân gì đó đều do chính bản thân quyết định
- Tình chi sở chung, chính tại chúng ta?
Lâm Lang Nguyệt sững sờ khi nghe thấy những lời này, nhìn như có điều gì trầm ngâm suy nghĩ.
Một lát sau, nàng ta gật đầu mà nói:
- Lý Thánh Tử quả nhiên bất phàm, chỉ bằng những lời này là đã có thể nhìn ra sự hiểu biết sâu sắc với Đại Đạo.
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Lời này không phải là ta nói, là Vương Nhung nói.
- Vương Nhung, đó lại là vị cao nhân nào?
Lâm Lang Nguyệt hiếu kỳ nói.
- Đó là Tấn Triều... thôi quên đi, nói ra ngươi cũng không quen biết.
Lý Nhiên xua tay.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất