Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 191. Sống chung với Lâm Lang Nguyệt

Chương 191. Sống chung với Lâm Lang Nguyệt


Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ồ.
Bầu không khí nhất thời yên tĩnh lại một hồi.
Hai người lặng lẽ uống trà nóng.
Hương trà lượn lờ làm cho căn phòng nhỏ có thêm vài phần ấm áp.
Lão hòa thượng Minh Viễn suy nghĩ rất sâu rộng, cấm chế này ngoại trừ có năng lực phong tỏa ra thì còn có thể đảm bảo lưu thông không khí, làm cho trong phòng luôn có luồng khí tươi mát.
- Ục.
Đột nhiên có một âm thanh nhỏ vang lên.
Lý Nhiên nhíu mày.
- Âm thanh gì vậy?
Lâm Lang Nguyệt ôm bụng, gò má đỏ bừng.
- Xin, xin lỗi, là bụng của ta kêu.
Trải qua một trận đại chiến, lại không biết ngủ bao nhiêu canh giờ, nàng ta đã sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi.
Lý Nhiên nín ý cười, nghiêm túc nói:
- Thì ra là như vậy, ta còn tưởng một con chim Bố Cốc bay vào cơ.
- Chim Bố Cốc?
Lâm Lang Nguyệt hơi nghi hoặc.
Lúc này bụng lại kêu lên một tiếng
- Ục
Quả thật rất giống với tiếng của chim Bố Cốc.
- A!
Trong nháy mắt, mặt nàng ta đỏ như hỏa thiêu, đứng dậy trốn vào trong góc phòng.
Lý Nhiên lắc đầu buồn cười.
Trước đây cũng không cảm nhận được điều này, mặt nàng ấy mỏng đến như vậy sao?
Lâm Lang Nguyệt cúi đầu đứng trong góc tường, ngại ngùng đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
- Mất mặt quá, tại sao lại phát ra âm thanh to như vậy chứ...
Nàng ta vốn dĩ đã Ích Cốc nhiều năm, ngoại trừ uống trà ra thì cơ bản sẽ không ăn. Nhưng mà nơi này không có linh lực bổ sung, cảm giác đói bụng trống rỗng quả thật khiến người ta khó có thể chịu được.
- Ích Cốc...
Lâm Lang Nguyệt bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, không nhịn được mà hô lên:
- Suýt chút nữa thì ta quên mất, nơi này không có linh lực thì không có cách nào Ích Cốc được!
Không có linh lực, cũng không có thức ăn, đừng nói là mấy thập niên, sợ rằng đến mấy ngày cũng không thể chịu đựng được!
Lẽ nào hai người phải chết đói ở nơi này hay sao?
- Lý Nhiên, chúng ta phải chết đói à?
Nàng ta đang nói thì đột nhiên dừng lại, cả người sững sờ ngay tại chỗ.
Chỉ thấy Lý Nhiên đang ngồi trên băng ghế nhỏ, trước mặt đặt một chiếc lò than, trong tay cầm một nắm thịt xiên lớn, vẻ mặt hắn tràn đầy kỳ quái mà nhìn nàng ta.
- Vừa rồi ngươi mới nói cái gì?
Lâm Lang Nguyệt:
- ...
- Làm phiền rồi.
Cái tên này không chỉ mang theo giường, bàn, bộ uống trà bên người, thậm chí còn mang thêm cả lò than và thịt để ăn nữa!
Bên trong Giới Chỉ của Tu Hành Giả bình thường không phải nên trang bị phù lục với pháp bảo sao?
Vì sao mà hắn lại mang toàn là những đồ vật kỳ quái như vậy chứ!
Thật không ngờ rằng đối với Lý Nhiên mà nói, thứ đồ vật này có thể tăng chất lượng cuộc sống. Nó còn quan trọng hơn nhiều các thứ như phù lục kia nữa.
Lý Nhiên mang than củi bỏ vào trong lò, sau đó dùng đá để châm ngòi lấy lửa rồi ném vào trong.
Một lát sau, trên lò than, khói nghi ngút bay lên.
Không biết hắn lấy từ đâu ra một chiếc quạt, vừa quạt nhẹ nhàng vừa lật xiên thịt, thỉnh thoảng còn lấy ra chai chai lọ lọ để rắc gia vị.
Nhìn thủ pháp rất chuyên nghiệp, não Lâm Lang Nguyệt cũng có hơi lơ mơ.
Người này rốt cuộc là Thánh Tử hay là đầu bếp?
Từ việc lật thịt không ngừng, mùi thơm của thịt dần dần lan tràn ra khiến người ta thèm nhỏ dãi.
- Vị đạo hữu chim Bố Cốc này, có muốn tới cùng ăn một chút không?
Lý Nhiên hỏi.
- Cảm ơn, không cần.
Lâm Lang Nguyệt có chút e lệ, không dám đi qua đó.
Lý Nhiên ngạc nhiên.
- Ngươi chắc chắn sẽ không ăn sao?
Nàng ta lắc đầu nói:
- Ta không đói...
- Ục!
Vừa dứt lời, bụng nàng ta lại không chịu được mà kêu lên, trong nháy mắt, khuôn mặt nàng ta đỏ bừng lên.
Lý Nhiên tinh nghịch nhìn nàng ta
- Xem ra bụng của ngươi cũng đưa ra ý kiến phản đối rồi.
Lâm Lang Nguyệt ngượng ngùng không chịu nổi, nàng ta xoa phần bụng dưới bằng phẳng của mình.
- Nhưng ta cũng không thể ăn không đồ ăn của ngươi...
Nơi này thiếu nhất chính là thức ăn, không biết bọn họ còn bị giam giữ ở đây bao lâu nữa, sao nàng ta dám ăn không thức ăn của Lý Nhiên chứ?
- Đến giờ phút này rồi mà ngươi vẫn còn rất có nguyên tắc đấy.
Lý Nhiên nói:
- Vậy như thế này đi, chúng ta làm một cuộc giao dịch, như thế nào?
Lâm Lang Nguyệt hiếu kỳ nói:
- Giao dịch gì?
Lý Nhiên suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Vừa hay cơ thể ta đang mệt mỏi, ngươi ăn một xiên thịt nướng thì phải giúp ta xoa bóp trong vòng nửa nén hương thơm, không giới hạn.
- Xoa bóp?
Gò má Lâm Lang Nguyệt đỏ bừng, nàng ta dùng sức lắc đầu nói:
- Nam nữ thụ thụ bất thân, làm sao ta có thể xoa bóp cho ngươi chứ?
Lý Nhiên nhún vai.
- Cũng chỉ là bóp vai đấm chân mà thôi, cách một lớp y phục thì có vấn đề gì? Dĩ nhiên với tính cách của ta cũng không thích ép buộc hay làm khó người khác, vậy nên ngươi tự mình quyết định đi.
Hắn nói xong thì cầm một xiên cánh gà nướng lên cắn một miếng, mùi thơm của thịt bay bốn phía.
Lâm Lang Nguyệt nuốt nước bọt.
Thật là đói quá đi.
Do dự một hồi, nàng ta lưỡng lự bước đến trước mặt Lý Nhiên, thận trọng nói:
- Đã nói rõ là chỉ bóp vai với đấm chân thôi đấy.
Lý Nhiên buồn cười nói:
- Nếu như ngươi nghĩ đến cái khác, ta còn không nguyện ý đấy chứ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất