Chương 195. Nữ thí chủ, xin ngươi đừng khẩn trương như vậy!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc này, Lý Nhiên cười nói:
- Ngươi nói nếu như hậu nhân phát hiện ra mật thất này rồi tìm được thi thể của hai người chúng ta thì có cảm thấy chúng ta là một đôi đạo lữ ân ái không?
- Một người là tiên tử Chính Đạo, một người là Thánh Tử Ma Môn, bởi vì chính ma khác biệt không thể bên nhau trọn đời nên cam tâm tình nguyện tự tử vì tình yêu sao? Chuyện này thật sự là quá cảm động mà.
Lý Nhiên chỉ đơn giản là đang trêu chọc nàng ta mà thôi.
Mấy ngày nữa Phật Lực sẽ lập tức được chứa đầy, đến lúc đó có Phật Cốt trong tay thì chỉ cần nửa phút là có thể phá bỏ cấm chế.
Mà lương thực hắn mang trên người cũng hoàn toàn đủ ăn trong vòng mấy ngày.
Gò má Lâm Lang Nguyệt đỏ lên, nàng ta lắp bắp nói:
- Ai, ai là đạo lữ với ngươi chứ? Lại còn tự tử?
Trọng điểm chú ý của nàng ta tất nhiên không phải là chết đói mà là tự tử...
Lý Nhiên nhún vai.
- Ngươi có thể tự mình tưởng tượng ra hình ảnh đó mà.
Lâm Lang Nguyệt tưởng tượng một cái thì không khỏi sa sút tinh thần mà cúi đầu xuống.
Quả thật giống hệt như tự tử...
- Sư tôn, đệ tử có lỗi với người, đệ tử không chỉ xoa bóp nam nhân mà còn chết cùng một chỗ với nam nhân.
Lâm Lang Nguyệt chắp hai tay lại, nghiêm túc sám hối.
- Phụt...
Lý Nhiên buồn cười.
Hắn không ngờ rằng nàng ta cũng có một mặt ngốc nghếch như vậy.
Sau khi Lâm Lang Nguyệt sám hối xong, nhìn thấy bạch y trên người xốc xếch thì không khỏi khẽ thở dài.
Nàng ta thân là Nguyên Anh, mặc dù linh lực đã bị cấm chỉ nhưng Đạo Thể vẫn thông thấu như cũ.
Mồ hôi chảy ra không mang theo một vết bẩn nào, thức ăn đi vào cũng sẽ tự động bị luyện hóa.
Nhưng y phục lại trông rất bẩn thỉu.
Đối với một người từ trước đến nay đều yêu thích sự sạch sẽ như nàng ta thì đây thật sự là một chuyện vô cùng đau khổ.
Nhưng nàng ta vẫn luôn dùng linh lực để giữ cho y phục chỉnh tề sạch sẽ nên cũng không mang theo y phục để thay quần áo, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chịu đựng.
Lý Nhiên chú ý tới một màn này thì cười nói:
- Y phục bị bẩn sao?
Lâm Lang Nguyệt gật đầu.
- Không có biện pháp, điều kiện lại hữu hạn nên đành chịu đựng một chút vậy.
Vừa mới dứt lời thì một bộ áo bào màu trắng lập tức đập vào ngực nàng ta.
Lâm Lang Nguyệt sửng sốt.
- Đây là...
Lý Nhiên tùy ý nói:
- Y phục mới đấy, ta còn chưa mặc lần nào nên nếu như ngươi không ngại thì có thể thay.
- Đương nhiên không ngại!
Lâm Lang Nguyệt có chút vui mừng nhưng sau đó nàng ta lại nghĩ tới điều gì đó nên thận trọng nói:
- Vậy ta phải xoa bóp bao lâu mới nhận được bộ y phục này của ngươi?
- ...
Lý Nhiên buồn cười nói:
- Ta đã làm ngươi sợ nên y phục này cho ngươi miễn phí đấy.
Nơi đây cũng chỉ hai người bọn họ nên nếu như đối phương ăn mặc sạch sẽ thì hắn nhìn cũng sẽ cảm thấy thư thái hơn một chút...
- Thật sao?
Lâm Lang Nguyệt tươi cười rạng rỡ rồi ôm bộ y phục lập tức chạy lên bậc thang.
Nhưng nàng ta đi được nửa đường thì dừng bước rồi đỏ mặt nói:
- Vậy ngươi cũng không được phép nhìn lén đâu đấy...
Lý Nhiên tức giận nói:
- Yên tâm đi, còn cảnh tượng gì mà ta chưa nhìn thấy chứ? Ta còn phải nhìn lén ngươi sao?
- Được rồi.
Lâm Lang Nguyệt lộc cộc bước lên bậc thang, thay quần áo ở ngay trước cửa động phủ.
...
Một lúc sau, tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, Lâm Lang Nguyệt dáo dác nhìn khắp nơi trong phòng.
Lý Nhiên buồn cười nói:
- Ngươi ở đó chuẩn bị ăn trộm hay sao mà không dám đi vào vậy?
- Ta...
Lâm Lang Nguyệt do dự một chút rồi xấu hổ đi ra.
Chỉ thấy nàng ta mặc một chiếc áo bào rộng thùng thình, một tay siết chặt cổ áo, chẳng biết tại sao quần bị cắt ngắn lại để lộ ra đôi chân thon dài mượt mà.
Gương mặt thanh tú đỏ ửng lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng có chút bối rối.
Giống như một đóa hoa nhỏ màu trắng ngượng ngùng.
Lý Nhiên ngây người nhìn nàng ta.
- Y phục ta đưa cho ngươi... Là như vậy sao?
Lâm Lang Nguyệt tận lực ngăn trở hai chân, lúng túng nói:
- Y phục của ngươi quá lớn nên có vài chỗ không vừa người ta nên ta muốn cắt ngắn quần đi một chút nhưng kết quả là không cẩn thận làm rách nhiều chỗ quá...
- ...
Yết hầu Lý Nhiên giật một cái, hắn thở dài nói:
- Ngươi đây là đang kiểm tra cán bộ sao?
Lâm Lang Nguyệt ngượng ngùng nói:
- Ngươi có thể cho ta mượn một bộ y phục khác được không?
- Mấu chốt là ta cũng không còn bộ nào khác nữa.
Hắn bất đắc dĩ nói.
Hắn đã trải qua bốn đến năm trận chiến này rồi nên cũng đã đổi qua vài bộ y phục, nên bộ y phục mà hắn cho nàng ta thật sự là bộ cuối cùng.
- Quên đi, ngươi cứ mặc như vậy đi! Ngược lại nơi này cũng không có người ngoài.
Lý Nhiên nói.
Lâm Lang Nguyệt cắn môi rồi lén liếc nhìn hắn một cái.
Chẳng lẽ ngươi không phải người ngoài sao…
Tuy nhiên việc đã đến nước này thì nàng ta cũng không còn biện pháp gì khác mà chỉ có thể ngồi co ro ở nơi hẻo lánh rồi dùng y phục quấn quanh người.
Chỉ để lộ đầu ra ngoài.
Lý Nhiên nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp của nàng ta thì trong lòng có chút buồn cười.