Chương 196. Đừng sợ, ta cũng không phải là người tốt gì đâu!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Vị nữ thí chủ này, xin ngươi đừng khẩn trương như vậy bởi vì bần tăng cũng đã là cao tăng đắc đạo rồi nên ở trong mắt bần tăng thì ngươi cũng chỉ là Hồng Phấn Khô Lâu mà thôi.
Gò má Lâm Lang Nguyệt đỏ bừng lên.
- Ta còn lâu mới tin!
Rõ ràng còn nói muốn đẩy ra rồi vò nát nàng ta kia mà…
Cho dù là hòa thượng thì cũng là một sắc hòa thượng!
Lý Nhiên nở nụ cười hiền lành.
- Nữ thí chủ, ngươi đừng sợ, bần tăng cũng không phải là người tốt gì đâu.
- Ta biết!
Khuôn mặt thanh tú của Lâm Lang Nguyệt đỏ bừng lên.
Nàng ta không biết tại sao, mặc dù gia hỏa này nói năng ba xạo nhưng lại luôn có thể làm cho nàng ta mặt đỏ tim run.
- Thiện tai, thiện tai!
Trong mắt Lý Nhiên lóe lên ý cười.
Hắn nhìn đạo cô vốn dĩ tọa trấn trên mây cao, không có một chút rung động nào nhưng bây giờ lại mặt đỏ tới tận mang tai, trông vô cùng ngại ngùng. Cảm giác này…
Đúng thật là kích thích mà!
Lý Nhiên nhìn thấy Lâm Lang Nguyệt sắp không chịu được nữa thì hắn cũng biết lúc này dừng lại là tốt nhất.
- Được rồi, không đùa ngươi nữa.
Hắn ngáp một cái.
- Ta ăn quá no rồi nên đang định đi ngủ trước. Nếu như ngươi mệt thì có thể lên đây nằm cùng bởi vì dù sao cái giường này cũng đủ lớn.
- Không cần, ngươi cứ ngủ đi.
Lâm Lang Nguyệt lắc đầu nói.
Lý Nhiên tùy ý nói:
- Tùy ngươi thôi! Tuy nhiên ta không biết chúng ta sẽ còn bị nhốt lại ở đây bao lâu nữa, chẳng lẽ ngươi tính cứ ngồi ngủ như vậy sao?
Hắn nói xong thì nhắm mắt lại, cũng không nói thêm gì nữa.
Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.
Lâm Lang Nguyệt ngồi ở một góc, trong lòng khẽ thở dài một cái.
- Hắn nói không sai, không biết mình sẽ còn bị mắc kẹt ở đây bao lâu nữa. Quả thật nếu cứ ngồi như thế này thì thật sự không phải là một biện pháp.
- Nhưng giường chỉ có một nên mình cũng không thể cùng giường chung gối với hắn được.
Nàng ta nhớ lại câu nói lúc nãy của Lý Nhiên "sinh bất đồng chẩm, tử đồng huyệt" thì không khỏi đỏ mặt một lúc.
Nhưng nàng ta lập tức dùng sức lắc đầu nói:
- Không được, không được, bây giờ mình còn chưa chết nên nếu như cùng ngủ ở trên một cái giường thì còn ra thể thống gì nữa chứ?
Lâm Lang Nguyệt ngồi ở trong góc một hồi thì cơn buồn ngủ dần dần dâng lên.
Vốn dĩ nàng ta đã xoa bóp cho Lý Nhiên gần hai canh giờ nên cũng đã mệt nhoài, cộng thêm tâm tình thay đổi mãnh liệt khiến cho nàng ta buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt nữa.
Nhưng ngồi ở trên mặt đất , hai chân vừa xót vừa tê nên thật sự không thể ngủ được.
- Ta thật sự nên nằm xuống một lúc…
Lâm Lang Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ thấy Lý Nhiên nằm ở tít bên trong cùng, còn bên ngoài để trống ra một khoảng lớn giống như cố ý để chừa cho nàng ta.
- Ta nằm ngủ ở bên cạnh hắn một lúc có được không nhỉ?
Lâm Lang Nguyệt do dự hồi lâu rồi đứng dậy rón rén đi tới.
Nàng ta nghe thấy nhịp thở đều đều của Lý Nhiên, dường như hắn thật sự đang ngủ.
Nàng ta từ từ nằm xuống ở bên cạnh, tiếng hít thở đều đều truyền đến bên tai khiến cho trái tim nàng ta dường như cũng muốn nhảy ra ngoài.
Gò má nàng ta nóng rực lên rồi thầm nghĩ trong lòng:
- Sư tôn, xin lỗi người, là do đệ tử bất tài... Tuy nhiên nằm xuống thật sự rất thoải mái.
Không lâu sau, cơn buồn ngủ như thủy triều vọt tới, nàng ta ngủ quên trong lúc đang suy nghĩ miên man.
...
Nam Phong Thành.
Trong Thành Chủ Phủ, sắc mặt Thịnh Tri Hạ vô cùng nghiêm trọng.
- Ý các ngươi là Lý Thánh Tử và Lâm tiên tử đồng thời mất tích sao?
Nhạc Kiếm Ly gật đầu.
- Lần này sự thay đổi của Thập Vạn Đại Sơn là do Vu Dã đưa tới, mà hắn ta lại vô tình bị ta và Lâm Lang Nguyệt bắt gặp được nên lập tức bị đánh đập tàn nhẫn ngay tại chỗ, sau đó Lý Nhiên đã chạy đến.
Tần Như Yên nói bổ sung:
- Lý Thánh Tử để cho ta mang Nhạc Kiếm Ly trở về trước, còn hắn và Lâm Lang Nguyệt ở lại đối phó với Vu Dã nhưng đến lúc ta quay trở lại thì không thấy bóng dáng của bọn họ ở đâu nữa.
Thịnh Tri Hạ nhíu mày lại.
Đệ tử thủ tịch của hai tông môn đỉnh cấp, cường giả thế hệ trẻ tối cao mà lại ngang nhiên mất tích ly kỳ như vậy sao?
Đây chính là sự việc của Thiên Đại!
Thịnh Tri Hạ dò hỏi:
- Hôm nay là ngày thứ mấy rồi?
Sắc mặt Nhạc Kiếm Ly hơi trắng bệch.
- Ngày thứ ba...
Nàng ta rất có lòng tin đối với thực lực của Lý Nhiên.
Nhưng hai ngày nay lại không hề có bất cứ một tin tức nào nên trong lòng cũng dần dần trở nên bất an.
Chẳng lẽ là đại năng Âm Thi Đạo đã xuất thủ rồi?
Thịnh Tri Hạ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Như này đi, bổn cung và Vương tướng quân sẽ dẫn người tiếp tục thăm dò ở bên trong núi lớn. Còn hai người các ngươi đi tới U La Điện và Thiên Xu Viện nói rõ việc này đi!
Tỷ lệ thắng khi Nguyên Anh đại chiến Phân Thần là quá xa vời.
Ngộ nhỡ hai người bọn họ thật sự gặp chuyện không may thì về căn bản không người nào có thể hứng chịu được sự phẫn nộ của hai tông môn đỉnh cấp kia!