Chương 197. Đừng sợ, ta cũng không phải là người tốt gì đâu!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mà bất kể là thân phận địa vị gì đi nữa thì bọn họ cũng là công thần chủ yếu đã chống lại Thú triều để bảo vệ mấy trăm ngàn bách tính của Nam Phong Thành nên nàng ta thật sự không hy vọng đối phương gặp phải chuyện không may.
Tần Như Yên nói với Nhạc Kiếm Ly:
- Ta lập tức lên đường đi đến U La Điện để báo cho biết Lãnh chưởng môn biết tình hình, còn về phía Thiên Xu Viện kia giao cho ngươi đấy.
- Được rồi.
Nhạc Kiếm Ly gật đầu.
Hai người chuẩn bị rời đi thì lại bị Thịnh Tri Hạ gọi lại.
- Đường xá vô cùng xa xôi nên nếu chỉ chỉ dựa vào phi hành thì không biết phải mất bao lâu mới tới nơi.
Nàng ta lấy ra hai miếng ngọc bội từ trong lồng ngực.
- Đây là tín vật của bổn cung, có cái này thì tất cả thành thị ven đường đều sẽ phối hợp với các ngươi bất luận là phi thuyền hay là truyền trận thì nên các ngươi đều có thể tùy ý sử dụng.
- Thật tốt quá, như vậy không biết thời gian có thể được rút ngắn đi gấp bao nhiêu lần!
Nhạc Kiếm Ly cảm kích nói:
- Cảm tạ Tam công chúa đã ra tay tương trợ!
Thịnh Tri Hạ nghiêm mặt nói:
- Bọn họ là anh hùng của Nam Phong Thành nên đây là việc mà bổn cung phải làm. Hai người hãy lập tức lên đường, đừng để lỡ chuyện chính sự.
Nhạc Kiếm Ly và Tần Như Yên gật đầu rồi trời khỏi Thành Chủ Phủ.
Thịnh Tri Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng yên lặng cầu nguyện.
- Hy vọng bọn họ đều không sao cả...
...
Lâm Lang Nguyệt mở mắt ra.
Bên trong mật thất này không thể nhìn thấy sự biến hóa của nhật nguyệt nên cả người uể oải không biết mình đã ngủ bao lâu rồi.
- Vẫn là nằm ngủ thoải mái hơn.
Nàng ta thoải mái kêu lên mấy tiếng, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện.
- Cũng không biết cái gối này làm bằng vật liệu gì mà có độ mềm vừa phải giống như vẫn còn có nhiệt độ...
Lâm Lang Nguyệt đột nhiên ý thức ra được điều ý đó nên nàng ta bỗng nhiên mở mắt ra.
Chỉ thấy bản thân mình đang dựa lưng vào trong lòng Lý Nhiên, dưới đầu nàng ta chính là cánh tay cường tráng của đối phương!
Tay kia của Lý Nhiên để lên trên bụng nàng ta, hơi thở đều đều giữa hai lỗ mũi của hắn phả vào gáy nàng ta.
Cơ thể Lâm Lang Nguyệt cứng đờ lại, trái tim nàng ta run lên một hồi.
- Ta, ta, ta, tại sao ta lại nằm ở trong lòng hắn chứ?
Nàng ta muốn thoát khỏi vòng tay này nhưng cũng không biết có phải là do mới tỉnh ngủ hay không mà cả người ngay cả một điểm khí lực cũng không nhấc nổi.
- Ừm?
Một tiếng động nhỏ vang lên... Lý Nhiên cũng đã tỉnh dậy.
Lâm Lang Nguyệt vội vàng nhắm mắt lại, không dám nhúc nhích chút nào.
Lý Nhiên có chút mơ màng dụi mắt nhưng vẻ mặt hắn lập tức trở nên sửng sốt sau khi nhìn thấy tình huống này.
- A cái này...
Tại sao vừa ngủ một giấc dậy thì trong vòng tay lại xuất hiện thêm một người chứ?
- Lâm Lang Nguyệt, tỉnh lại đi.
Lý Nhiên đẩy nàng ta một cái nhưng đối phương lại không có động tĩnh gì.
Nhìn kỹ lại thì chỉ thấy gò má nàng ta đỏ bừng lên, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp có chút gấp gáp.
Hiển nhiên là đang giả vờ ngủ.
Lý Nhiên hắng giọng một cái, cố ý nói:
- Nữ thí chủ, nếu như ngươi không dậy thì bần tăng cũng sẽ không khách khí đâu.
- Ta dậy rồi đây!
Lâm Lang Nguyệt luống cuống tay chân ngồi dậy.
Ánh mắt Lý Nhiên nhìn như cười mà như không cười khiến cho nàng ta xấu hổ không ngẩng đầu lên được.
- Ngươi đã nói là để chỗ cho ta cơ mà, lời người như ngươi nói không hề đáng tin!
Nàng ta đỏ mặt quở trách.
Lý Nhiên bực mình.
- Ta để cho ngươi ngủ ở bên này chứ ai cho ngươi chui vào trong lòng ta hả?
Nói đến đây, hắn kiểm tra y phục một chút rồi cảnh giác nói:
- Ngươi sẽ không thừa dịp ta ngủ mà làm ra những chuyện không thể miêu tả đối với ta đấy chứ?
Lâm Lang Nguyệt xấu hổ và giận dữ gần chết.
- Ngươi, ngươi vô sỉ!
- …
Trong mật thất.
Lâm Lang Nguyệt thu mình ở trong góc, mặt đỏ tía tai nắm chặt lấy cổ áo.
Nhớ lại lúc sáng sớm... Mà nàng ta cũng không rõ có phải là sáng sớm hay không, nhưng khi mở mắt ra là đã thấy mình nằm trong lòng của Lý Nhiên rồi.
- Quá mất mặt rồi!
Nàng ta khẽ cắn môi.
Ấm áp, vững chãi.
Trong đầu tự nhiên hiện lên hai từ này, nhưng không thể không thừa nhận vòng tay của Lý Nhiên có cảm giác rất an toàn.
- Phì, ta đang nghĩ gì thế này?
Lâm Lang Nguyệt đau khổ vò đầu bứt tóc.
Kể từ khi bị mắc kẹt trong mật thất với Lý Nhiên, nàng ta dần dần vượt qua ranh giới của bản thân mình.
Từ đấm bóp cho hắn, đến mặc quần áo cho hắn, thậm chí bây giờ đã ngủ trong lòng hắn luôn rồi.
Vậy bước tiếp theo chẳng phải là...
- Không được, nhất định phải dừng lại trước khi quá muộn!
Nhìn Lý Nhiên đang nấu ăn, Lâm Lang Nguyệt âm thầm quyết định trong lòng rằng hôm nay nhất định không được ngủ trên giường.
Nếu không, e rằng đạo tâm đều sẽ tiêu tan mất!
- Dọn cơm thôi.
Lúc này Lý Nhiên hét lên một tiếng.
Lâm Lang Nguyệt ngửi thấy mùi thơm nồng đậm trong không khí thì không khỏi nuốt nước bọt.
- Ta không đói...
- Hôm nay miễn phí.
- Đến đây.
Nàng ta lật đật chạy tới, không có chút tôn nghiêm gì cả.