Chương 199. Tiêu rồi, bị sư tôn phát hiện rồi!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tất cả những mục tiêu theo đuổi trước đây xem ra đều là lo lắng vô ích cả.
Ngược lại, thạch thất âm u chật hẹp này lại mang đến cho nàng ta một cảm giác khó tả mà trước giờ nàng ta chưa bao giờ cảm nhận được.
Những ngày sống cùng với Lý Nhiên, Lâm Lang Nguyệt càng ngày càng không nhận ra bản thân nữa, nàng ta cũng biết sợ hãi, biết bối rối, không hiểu tại sao lại biết lo được lo mất. Lần đầu tiên nàng ta biết mình có những cảm xúc phong phú như vậy.
Ở đây, nàng ta cuối cùng cũng có thể vứt bỏ tất cả mọi danh hiệu, quên đi sự kì vọng của sư tôn và tông môn.
Một lần được làm Lâm Lang Nguyệt chân chính.
...
Đây là lần thứ tư nàng ta tỉnh lại trong lòng Lý Nhiên.
Gối lên cánh tay cường tráng của hắn, nghe tiếng tim đập mạnh, hai má nàng ta đỏ bừng, nhưng cũng không đứng dậy rời đi.
Lúc này, Lý Nhiên cũng tỉnh, giọng nói trầm thấp truyền đến bên tai nàng ta.
- Hôm nay muốn ăn cái gì?
Lâm Lang Nguyệt suy nghĩ một lúc.
- Ta muốn ăn thịt xiên nướng.
- Được, vậy vẫn theo quy tắc cũ, một thịt xiên nướng là xoa bóp nửa nén hương.
Lý Nhiên nói.
- Hừ, biết rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Lang Nguyệt ửng hồng, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ.
- Nếu có thể luôn được như thế này, có lẽ cũng không tệ...
Tại Thập Vạn Đại Sơn.
Trong chỗ rừng sâu, có một con yêu thú cao lớn nằm trên mặt đá, đang lười biếng phơi nắng.
Cơ thể nó giống như trâu, có bộ lông bạc trắng, lại có một cái đuôi rắn thật dài buông thõng, tướng mạo cực kỳ hung ác.
Phạm vi trăm dặm xung quanh nó không có nổi một con yêu thú khác.
Nơi này là lãnh địa của nó, nó là "Phỉ", là Thú Vương trong chỗ sâu nhất Thập Vạn Đại Sơn. Trong cơ thể nó có huyết mạch của Thượng Cổ Tai Thần, chỉ cần nó xuất hiện trên thế gian tất nhiên sẽ phát sinh tai ương lớn.
Đột nhiên, giống như Phỉ đã nhận ra cái gì, đột ngột ngẩng đầu nhìn lên, trong đôi mắt màu đỏ tươi tràn đầy hoảng sợ.
Nó biến ảo thành hình người, biến thành một tráng hán tóc trắng, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
- Sao nàng ta lại tới đây rồi?
Bên cạnh rừng rậm Tây Bắc, một con báo có cái đầu mọc một sừng, toàn thân đỏ thẫm, cực to lớn bò xổm trên mặt đất. Vẻ mặt nó sợ hãi không thôi, cái đuôi bất an đung đưa.
Phương hướng Đông Bắc có một con Viên Hầu đầu bạc chân đỏ đang nhanh chân bỏ chạy...
Tất cả yêu thú tựa hồ bị lực lượng vô hình áp chế, run rẩy quỳ rạp trên đất, nâng không nổi đầu.
Trên không trung, các loài chim đang bay phảng phất như hạt mưa rơi, nện trên mặt đất.
Nguyên bản Thập Vạn Đại Sơn ồn ào náo động không chịu nổi, trong nháy mắt mọi âm thanh biến mất hết.
Trên không Thập Vạn Đại Sơn, hai bóng thân ảnh chậm rãi hiện ra.
Một người trong đó khí tức uyên thâm, lạnh nhạt, trên mặt không biểu tình.
Đúng là Lãnh Vô Yên.
Mà hắc y nữ hài bên cạnh nàng thì là Tần Như Yên.
Tần Như Yên bây giờ vẫn còn thấy chóng mặt đấy.
Rõ ràng mới vừa rồi còn đang ở U La Thánh Điện, kết quả Lãnh Vô Yên chỉ bước ra một bước, hai người đã xuất hiện trên không trung Thập Vạn Đại Sơn.
- Hoành Độ Hư Không? Cái này là cường giả Đế cấp sao?
Cuống họng Tần Như Yên phát khô. Lúc này, đột nhiên Lãnh Vô Yên quay đầu lại.
Chỉ thấy một nữ đạo sĩ mặc áo trắng, mang khăn che mặt đạp không mà đến, bên cạnh đúng là Nhạc Kiếm Ly. Lãnh Vô Yên cau mày nói:
- Dịch Thanh Lam, ngươi tới làm cái gì?
Dịch Thanh Lam thản nhiên trả lời:
- Bần đạo đến tìm đồ nhi của mình, còn cần báo cáo Lãnh chưởng môn ư?
- Hôm nay bổn tọa không có tâm tình dây dưa với ngươi.
Lãnh Vô Yên lạnh lùng nói:
- Nhưng nếu để cho bổn tọa biết được, việc Nhiên Nhi mất tích có quan hệ với đồ đệ của ngươi, bổn tọa nhất định giết không tha!
Dịch Thanh Lam liếc nàng:
- Tâm tư Lang Nguyệt đơn thuần, bần đạo còn lo nàng bị chỗ tà ma lừa gạt đây.
Lãnh Vô Yên quay đầu:
- Miệng lưỡi bén nhọn!
Dịch Thanh Lam nói khẽ:
- Gian xảo bướng bỉnh!
Tần Như Yên với Nhạc Kiếm Ly nhìn xem hai đại lão cãi nhau, trốn ở một bên không dám nói lời nào.
Lãnh Vô Yên không còn tâm tư tranh luận với nàng ta, thần thức lập tức bao phủ toàn bộ Thập Vạn Đại Sơn. Mảy may động tĩnh nhỏ cũng không chạy thoát khỏi cảm giác của nàng. Đám yêu thú bỗng chốc run rẩy lợi hại hơn.
Đột nhiên, nàng như đã nhận ra cái gì, khóe miệng có chút run rẩy. Trong mắt hiện lên các loại cảm xúc, có ghen tị, có u oán, có tức giận, còn có... vẻ đắc ý?
Dịch Thanh Lam cũng thả thần thức, kết quả thiếu chút nữa ngã xuống từ đám mây. Nàng ta siết chặt nắm tay, toàn thân run nhè nhẹ, tựa hồ vừa nhận lấy kích thích thật lớn.
- Khụ khụ!
Lãnh Vô Yên hắng giọng một cái:
- Dịch Thanh Lam, ngươi bĩnh tĩnh một chút...
Dịch Thanh Lam nghiến răng nghiến lợi:
- Đây là đồ đệ tốt của ngươi ư! Thật sự là khinh người quá đáng!
Lãnh Vô Yên lắc lắc đầu:
- Ai khinh thường ai? Nếu đồ đệ ngươi không nguyện ý, Nhiên Nhi có thể bắt buộc nàng được sao?
Dịch Thanh Lam lướt đi, không gió mà bay, cây cối trong Thập Vạn Đại Sơn đều bị thổi ngả thấp xuống ba thước.