Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 200. Tiêu rồi, bị sư tôn phát hiện rồi!

Chương 200. Tiêu rồi, bị sư tôn phát hiện rồi!


Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thanh âm lạnh như băng vang lên đằng sau khăn che mặt:
- Thực sự coi bần đạo không dám giết người sao?!
Lãnh Vô Yên cười lạnh một tiếng:
- Ngươi giết một cái thử xem? Ngươi dám động một sợi tóc của hắn, bổn tọa sẽ khiến toàn bộ Thiên Xu Viện chôn cùng!
Tinh thần hai người chạm vào nhau, trên không trung xuất hiện từng đợt vết rạn, khí tức Hồng Hoang tràn ngập Thiên Địa.
Nhạc Kiếm Ly ôm Tần Như Yên lạnh run ở một chỗ.
Hai vị đại lão này bị làm sao vậy...
Dịch Thanh Lam trừng mắt liếc nàng, thở ra một ngụm khí:
- Bần đạo nhất định sẽ tính toán rõ rang khoản sổ sách này.
Nói xong thân hình lóe lên, biến mất tại chỗ.
- Giống như ai đây sẽ không tính sổ vậy!
Lãnh Vô Yên cười nhạo một tiếng, thân hình lập tức tiêu tán.
...
Trong mật thất.
Lý Nhiên nằm lỳ ở trên giường, Lâm Lang Nguyệt ngồi chồm hỗm một bên bóp bả vai giúp hắn.
Nàng đã cực kỳ quen thuộc nghiệp vụ này. Thậm chí mỗi khi được Lý Nhiên tán dương, trong lòng còn sẽ có loại cảm giác thành tựu không hiểu được. Nàng dò hỏi:
- Lực như thế này đã được chưa?
Lý Nhiên giơ ngón tay cái lên:
- Rất tuyệt nha.
- He he...
Lâm Lang Nguyệt ngây thơ tươi cười. Lý Nhiên xuất ra Xá Lợi Tháp, nhìn thoáng qua, kim quang sắp tràn đến tầng thứ sáu, đoán chừng còn chưa tới một canh giờ là có thể sinh ra một viên Phật Cốt Xá Lợi. Đến lúc đó có thể giải trừ cấm chế ra ngoài rồi.
Lý Nhiên nghĩ nghĩ, nói ra:
- Nói cho ngươi biết một tin tức tốt...
Lâm Lang Nguyệt hỏi:
- Chúng ta có thể ra ngoài rồi ư?
Lý Nhiên ngẩn người:
- Làm sao ngươi biết?
Nàng ta cười cười:
- Đoán đấy.
Nhìn vẻ mặt Lý Nhiên khó hiểu, Lâm Lang Nguyệt thản nhiên nói:
- Mặc dù ngươi bất cần đời, nhưng cũng không phải dạng người cam chịu. Nếu như thật sự bị nhốt tại đây, ngươi nhất định sẽ nghĩ cách thoát ra, chứ không phải cam tâm tình nguyện ngồi chờ chết. Nhưng mấy ngày nay ngươi hoàn toàn không nóng nảy, cũng không tiết kiệm đồ ăn, mỗi ngày trừ ăn cơm ra thì là ngủ, hoặc là để ta đấm bóp cho ngươi... Cho nên ta đoán, ngươi hẳn là có phương pháp xử lý rồi.
Lý Nhiên xấu hổ gãi đầu:
- Kỳ thật tạm thời thì chưa ra được, nhưng một hồi nữa có lẽ là được rồi.
Lâm Lang Nguyệt không kinh ngạc chút nào khi nghe được kết quả này, nàng ta vẫn đang nhiệt tình xoa bóp bả vai cho hắn. Lý Nhiên có chút ngạc nhiên nói:
- Ngươi đều đã đoán đúng được, vì cái gì mà tình nguyện làm những việc này?
Với tính cách của nàng ta, nếu như biết rõ có thể ra ngoài, tại sao lại vẫn làm những chuyện khác người như này? Lâm Lang Nguyệt quay đầu qua, đôi má ửng đỏ nói:
- Nếu là ta không muốn, cho dù chết cũng sẽ không làm. Nếu là ta nguyện ý, có đi ra ngoài hay không thì có cái gì khác nhau chớ?
Lý Nhiên nghe vậy ngây ngẩn cả người.
- Cho nên mấy ngày nay, ngươi là cam tâm tình nguyện bị ta đùa giỡn?
- ...
Lâm Lang Nguyệt đỏ mặt gắt một cái:
- Ngươi nói chuyện luôn không đứng đắn như vậy...
- Chẳng lẽ không đúng sao?
- Được rồi, xem là như thế đi.
Nàng ta nghĩ nghĩ lại hỏi:
- Chúng ta còn bao lâu nữa thì có thể đi ra ngoài?
Lý Nhiên nhìn thoáng qua Xá Lợi Tháp:
- Không sai biệt lắm thì còn một canh giờ.
- Ừm...
Lâm Lang Nguyệt im lặng một lát, thấp giọng nói:
- Trước khi ra ngoài, chúng ta có thể ngủ một hồi nữa ở trong này không?
- Đương nhiên...
Lý Nhiên còn chưa nói hết lời, ánh mắt xéo qua đột nhiên bắt gặp một thân ảnh, cả người lập tức cứng đờ!
Lâm Lang Nguyệt phát giác được khác thường, còn tưởng rằng là bản thân làm hắn đau. Vội vàng nhẹ nhàng xoa xoa bả vai hắn:
- Ta quá dùng sức sao? Ngươi không sao chớ?
Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt:
- Sư tôn...
- Sư tôn?
Lâm Lang Nguyệt mờ mịt ngẩng đầu, cả người lập tức hóa đá:
- Sư tôn?!
Bầu không khí trong mật thất xơ xác tiêu điều.
Lãnh Vô Yên và Dịch Thanh Lam khoanh tay ngồi ở trên mặt ghế.
Lý Nhiên và Lâm Lang Nguyệt nhu thuận đứng ở đối diện, giống như học sinh tiểu học phạm lỗi.
Lâm Lang Nguyệt thấp giọng nói:
- Sư tôn, sao ngài lại đích thân tới đây?
Dịch Thanh Lam hừ một tiếng:
- Sao nào? Sợ bần đạo làm hư mất chuyện tốt của các ngươi à?
- Đệ tử không phải ý này...
Lâm Lang Nguyệt vội vàng lắc đầu. Dịch Thanh Lam ngắt lời nói:
- Nói nói đi, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
- Chuyện là như thế này...
Lâm Lang Nguyệt nói thoáng qua chuyện gặp phải Vu Dã. Nghe được là Lý Nhiên cứu mạng nàng, sắc mặt Dịch Thanh Lam hơi chút hòa hoãn. Sau đó kinh ngạc nói:
- Ngươi nói, hắn không chỉ giết một người Phân Thần cảnh, mà còn ở trạng thái bị ngăn chặn đạo pháp, chém đứt một cổ thi Độ Kiếp kỳ?
- Vâng, đúng vậy.
Lâm Lang Nguyệt gật đầu:
- Đệ tử tận mắt nhìn thấy.
Dịch Thanh Lam nhìn thoáng qua Lý Nhiên, khó hiểu nói:
- Rõ ràng mới chỉ có tu vi Nguyên Anh, cùng lắm là linh lực dồi dào hơn một ít mà thôi, làm sao có thể...
Quả thật không thể trách nàng ta ngạc nhiên, nếu không phải vận khí Lý Nhiên tốt, mượn nhờ Phật Cốt sử dụng Lục Tự Chân Ngôn thì chỉ sợ thật đúng là khó đối phó cổ thi kia.
Mà theo Dịch Thanh Lam, đúng là có phần khoa trương. Lãnh Vô Yên hừ một tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo nói:
- Cái gì mà không có khả năng chứ? Đồ đệ bổn tọa thu, Nguyên Anh tầm thường há lại có thể so với sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất