Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 274. Lâm Thủ Tịch tại trong Tâm Ma rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì?

Chương 274. Lâm Thủ Tịch tại trong Tâm Ma rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì?


Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lý Nhiên nhún nhún vai:
- Là hôn mê chứ, nhưng ở thời điểm trước khi ngươi đến, ta cũng đã tỉnh.
- Hả?
Lâm Lang Nguyệt nghĩ tới điều gì, lắp bắp lắp bắp nói:
- Mấy lời ta vừa mới nói, ngươi cũng nghe được toàn bộ sao?
Lý Nhiên gật đầu:
- Một chữ không rơi.
Đôi má Lâm Lang Nguyệt lập tức đỏ lên, nội tâm bối rối không chịu nổi, đứng dậy muốn rời đi.
Kết quả bị Lý Nhiên một tay kéo trở lại.
Hắn khẽ cười nói:
- Nói lời tạm biệt mà nói có một nửa, chờ ta tỉnh rồi thì ngươi có ý định như thế nào?
- Ta... Ta không nói cho ngươi biết!
Lâm Lang Nguyệt lắc đầu, trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài!
Lâm Lang Nguyệt xấu hổ khó dằn nổi, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Nàng ta vốn tưởng rằng Lý Nhiên hôn mê bất tỉnh, cho nên mới dám biểu lộ tâm sự, kết quả lại bị đối phương nghe không sót một chữ. Hồi tưởng lại lời nói lúc nãy của bản thân, nàng ta giống như đà điểu vùi mặt vào trong gối đầu.
- Lần này thật sự không còn mặt mũi gặp người nữa!
Lý Nhiên buồn cười nhìn nàng ta.
Lúc trước hắn xác thực là hôn mê, nhưng đây không phải là bởi vì thần hồn trọng thương, mà là đang hấp thu quá nhiều hồn lực trong Tử Địa, thức hải chốc lát không cách nào dung nạp hết...
Đơn giản mà nói, thì chính là đang tiêu hóa.
Trong thức hải của hắn tràn ngập hồn lực bàng bạc, đan điền đang vận chuyển ngày đêm không ngớt, luyện hóa từng sợi hồn lực, tẩm bổ ma luyện thần hồn của hắn. Ngay tại trước lúc Lâm Lang Nguyệt đến không lâu, đan điền cuối cùng đã luyện hóa được một bộ phận hồn lực, thần hồn cũng có cơ hội thở dốc.
Lúc này mới dần dần thanh tỉnh lại.
Kết quả còn chưa kịp mở mắt, đã nghe thấy cô nàng này khóc sướt mướt tỏ tình. Nói xong lại nằm tại bên cạnh mình. Lý Nhiên tò mò nhìn nàng ta:
- Cho nên vừa rồi ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?
- Chả nói gì cả, là ngươi nghe lầm!
Khuôn mặt Lâm Lang Nguyệt úp xuống gối đầu, giọng nói buồn bực vang lên.
Lý Nhiên gãi đầu:
- Vậy ngươi nằm bên cạnh ta làm gì vậy? Này... cứ có cảm giác sai sai nha?
- Ta, ta chỉ là muốn xem thử giường có thoải mái hay không, có vấn đề gì sao?
Lâm Lang Nguyệt hừ hừ nói.
- À...
Lý Nhiên buồn cười nói:
- Đương nhiên không có vấn đề gì, vậy xin hỏi Lâm Thủ Tịch cảm giác như thế nào?
Lâm Lang Nguyệt đỏ mặt quá mức:
- Chả thoải mái cái gì cả, quả thực khó chịu chết mất.
Lý Nhiên nén cười nói:
- Ta nghĩ về sau không gọi ngươi là chim Quốc nữa, gọi là chim gõ kiến đi.
Lâm Lang Nguyệt nghi ngờ nói:
- Vì cái gì?
- Bởi vì ngươi mạnh miệng nha...
Đôi má trắng nõn của Lâm Lang Nguyệt đỏ thẫm như máu, tức giận nói:
- Lý Thánh Tử, ngươi không thay đổi dù chỉ một chút, vẫn cứ hư hỏng như vậy!
Người này trước đó trêu đùa giỡn cợt nàng ta trong mật thất, lấy cái biệt hiệu "Chim Quốc" cho nàng ta, hiện tại lại biến thành chim gõ kiến. Lý Nhiên cười tủm tỉm nói:
- Biết rõ ta là người xấu, ngươi còn dám để ta làm Thiên Đạo?
- Làm sao ngươi biết?
Lâm Lang Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn. Chuyện này ngoại trừ nàng ta và sư tôn, không thể nào có người thứ 3 biết rõ.
- Là Dịch đạo trưởng nói cho ta biết đấy.
Lý Nhiên nói đơn giản sự tình lại một lần. Sau khi Lâm Lang Nguyệt nghe xong, hiểu rõ gật đầu:
- Trách không được Tâm Ma của ta bị mạnh bạo tróc ra nhưng đạo tâm lại vẫn vững chắc, hóa ra là như vậy.
Lý Nhiên theo một ý nghĩa nào đó, chính là biểu tượng Thiên Đạo đối với nàng ta, hơn nữa còn có thêm Thái Thượng Thanh Tâm Chú của Thiên Xu Viện, giống như âm hưởng đại đạo bên tai, cho dù là đạo tâm trên đà sụp đổ cũng có thể vững chắc lại.
Nói đến đây, Lý Nhiên có chút ít tò mò hỏi:
- Đúng rồi, ngươi tại trong ảo cảnh Tâm Ma rốt cuộc nhìn thấy gì mà lại bị vây khốn lâu như vậy?
Lâm Lang Nguyệt quay đầu qua:
- Ta không nói cho ngươi biết...
Chỉ thấy vành tai đáng yêu của nàng ta nhanh chóng đỏ bừng, hiển nhiên đã vô cùng xấu hổ. Lý Nhiên chau mày:
- Ngươi không phải là nhìn thấy ta chứ?
- Đương, đương nhiên không phải rồi!
Lâm Lang Nguyệt lắp bắp nói:
- Người như ngươi sao có thể tự luyến như thế chứ? Ta mới không có nhìn thấy ngươi!
Miệng tuy nói như vậy, nhưng lại chưa đủ cứng rắn.
- Được rồi.
Thấy nàng ta thật sự quá xấu hổ rồi, Lý Nhiên cũng không hề truy vấn thêm. Hắn thay đổi một tư thế thoải mái nằm xuống:
- Nếu Lâm Thủ Tịch không bận chuyện gì, hãy nằm nghỉ với ta chút đi.
- Hả?
Lâm Lang Nguyệt cúi đầu xuống, cắn môi nói:
- Nam nữ thụ thụ bất thân, ta làm sao có thể cùng ngươi chung chăn chung gối chứ...
Nói xong một hồi lâu cũng không có trả lời. Quay đầu qua xem, chỉ thấy Lý Nhiên hô hấp vững vàng, giống như đã ngủ rồi. Nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, đáy mắt Lâm Lang Nguyệt hiện lên vẻ dịu dàng.
- Hắn không có tâm pháp Thiên Xu Viện, có lẽ rất gian nan mới đối kháng được Tâm Ma? Nếu không cũng sẽ không bị hao tổn thần hồn.
Nàng ta do dự một chút, đỏ mặt chui vào trong ngực Lý Nhiên, gối lên cánh tay cơ bắp của hắn, lỗ tai dán tại bộ ngực của hắn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất