Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A!

Chương 302. Có lòng mà không có gan làm? (2)

Chương 302. Có lòng mà không có gan làm? (2)


Hắn ta vẫn còn một thân pháp lực, vô số thần thông còn chưa thi triển ra, thế mà cứ chết trên tay Nguyên Anh Cảnh như vậy sao?
Thật không cam lòng!
Hắc vụ trong tay Lý Nhiên bắt đầu khởi động. Trong một tiếng kêu rên chói tai, hắn đã cắn nuốt sạch sẽ hồn lực của Tạ Long Cử.
Hắc vụ tán đi, thần hồn của Tạ Long Cử tựa như nến tàn trong gió, hầu như đã sắp tiêu tán hết cả rồi.
Lý Nhiên xoay mặt lưng của Âm Dương Kính nhắm thẳng về phía hắn ta.
- Đi thôi, người một nhà thì phải tề tụ với nhau.
Hắc quang sáng lên, một lực hút cường đại truyền đến, hồn phách tựa như sương khói bị hút vào bên trong kính, bắt đầu trở thành oan hồn trog kính giống như Tạ Phi Nguyên vậy.
Ngay đúng lúc đó, nhục thân của hắn ta cũng tán loạn tựa như cát mịn trong gió vậy.
Tạ Long Cử, thân vong đạo tán!
...
Lúc này, Trình Ngọc Châu đã hoàn toàn trợn tròn mắt rồi.
Tạ Long Cử còn chưa huy động một chiêu thức nào thì đã chết như vậy rồi sao?
Đây chính là Nửa Bước Hợp Đạo đó!
Thế mà Lý Nhiên lại có thể dùng thân Nguyên Anh mà liên tục chém giết hai cường giả Phân Thần!
Nàng ta muốn chạy trốn, thế nhưng sự sợ hãi mãnh liệt đã khiến cho hai chân nàng ta như nhũn ra, không còn một chút khí lực nào cả. Nàng ta chỉ có thể vô lực mà ngã ngồi xuống dưới đất.
Mà Tần Như Yên thì đã chết lặng với một màn này rồi.
Bây giờ, cho dù Lý Nhiên có nói hắn có thể Chứng Đạo xưng Đế thì nàng ta cũng không có một tia kinh ngạc hay nghi vấn nào đâu.
Tên này chính là một tên biến thái!
Lý Nhiên lên tiếng hỏi:
- Bên kia vẫn còn một tên nữa kìa, ngươi định xử lý như thế nào đây?
Tần Như Yên liếc mắt nhìn Trình Ngọc Châu rồi khẽ cười mà nói:
- Ngươi đang nói đến Trình sư muội à? Nếu như Lý Thánh Tử không nỡ ra tay thì cứ giữ lại chơi đi.
- ...
Lý Nhiên xoa xoa mi tâm.
Hắn là muốn hỏi có muốn giao người này cho Liễu Tầm Hoan hay không, dù sao thì đây cũng coi như là một chứng cứ. Làm sao vào miệng Tần Như Yên lại thay đổi ý nghĩa rồi chứ?
Trình Ngọc Châu nghe vậy thì chợt giật mình, đáy mắt dâng lên một tia hy vọng.
- Lý Thánh Tử, chỉ cần ngươi không giết ta, ta mặc ngươi xử trí!
- Mặc dù ta không nắm giữ Linh Châu giống như Tần sư tỷ, nhưng ta cũng là người mang công pháp điều hòa âm dương, rất có lợi cho tu vi của ngài!
Nàng ta vốn là đệ tử của Hợp Hoan Tông, việc này cũng chỉ là chút chuyện cỏn con mà thôi, có thể còn sống sót mới là quan trọng nhất!
Tần Như Yên khoanh tay nói.
- Trình sư muội của ta đẹp chứ hả?
Lý Nhiên gật đầu nói:
- Đúng thật là xinh đẹp.
Không nói đến nhân phẩm như thế nào, nàng Trình Ngọc Châu này sở hữu gương mặt như hoa đào, mắt ngọc mày ngài, đúng thật là một mỹ nhân tiêu chuẩn.
Lúc này, bộ dạng nàng ta đau khổ cầu xin, nhỏ bé đáng thương, cho dù có là sắt thép thì cũng sẽ tan ra thôi.
Nhìn ánh mắt có ý tán thưởng của hắn, Tần Như Yên đột nhiên có chút khó chịu. Trong lòng nàng ta loáng thoáng có hơi hối hận. Nàng ta lẩm bẩm trong lòng.
- Lý Nhiên sẽ không thật sự giữ nàng ta lại đó chứ? Sớm biết như thế thì giết quách đi cho rồi.
Nhưng nếu nói giao Trình Ngọc Châu cho Lý Nhiên xử trí, vậy nàng ta cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Lý Nhiên đi tới bên cạnh Trình Ngọc Châu rồi ngồi xổm xuống, hắn dò hỏi:
- Ngươi xác định người này vô dụng với ngươi sao?
Tần Như Yên quay phắt đầu qua chỗ khác, mạnh miệng nói:
- Vô dụng, tùy ngươi xử trí…
Còn chưa nói dứt lời thì bên tai đã truyền đến tiếng “răng rắc” giòn tan.
Nàng ta quay đầu nhìn lại, không khỏi sửng sốt một chút.
Chỉ thấy Trình Ngọc Châu té ngã trên mặt đất, đã hoàn toàn mất đi hô hấp.
Cần cổ nàng ta bị trật thành một góc độ vô cùng quỷ dị, đồng tử cũng dần dần giãn nở ra, trên mặt còn mang theo vẻ mờ mịt.
Lý Nhiên vỗ tay một cái.
- Nếu như giữ lại vô dụng, vậy thì giết thôi.
- ...
Khóe miệng của Tần Như Yên hơi cong lên, trong mắt tràn đầy ý cười mà nói:
- Không nghĩ tới ngươi thật sự nỡ xuống tay giết chết nàng ta. Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ giữ nàng ta ở bên người nữa chứ.
- Nàng ta ấy hả?
Lý Nhiên khinh thường lắc đầu.
- Nàng ta còn chưa xứng
Tần Như Yên buồn cười nói:
- Yêu cầu của Lý Thánh Tử cũng cao quá nha.
Lý Nhiên nghiêm túc nói:
- Đó là đương nhiên. Nếu như đổi thành Tần Thánh Nữ thì có lẽ ta còn có thể suy nghĩ một chút đó.
- ...
Tần Như Yên hơi đỏ mặt, nàng ta nghiêng đầu qua chỗ khác mà khẽ gắt một tiếng.
- Hừ, chỉ nói không làm, một tên có gan mà không dám làm…
Tần Như Yên nhìn Lý Nhiên, trong con ngươi lóe ra tia sáng không thể giải thích rõ được.
- Cảm tạ Lý Thánh Tử đã ra tay cứu giúp, nếu không… sợ rằng ta sẽ thật sự chết ở đây mất.
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Ngươi không cần phải cảm tạ ta, hẳn là ngươi nên cảm ơn Dịch đạo trưởng mới đúng.
- Dịch đạo trưởng?
Vẻ mặt của Tần Như Yên đầy nghi hoặc.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất