Chương 306. Không ngờ U La Điện đều là ngốc bạch ngọt như thế? (2)
Lý Nhiên nhướng mày.
- Nhưng Liễu Tầm Hoan là Đế Cấp đó, trực tiếp làm thịt tên lão tổ này luôn không được sao?
Tần Như Yên cười khổ nói:
- Nào có dễ dàng như vậy chứ?
- Hoan Hỉ lão tổ là đại trưởng lão, bàn về bối phận thì lão ta còn cao hơn so với chưởng môn nữa. Mà thế lực ở trong tông môn của lão ta rắc rối khó gỡ. Nếu như động vào lão ta, toàn bộ tông môn đều sẽ xảy ra chấn động kịch liệt…
- Cứ coi như là giết chết lão ta đi, vậy liệu có thể giết hết được tất cả các đệ tử Thái Bổ khác hay không đây? Huống chi bây giờ Chính Ma Lưỡng Đạo va chạm càng ngày càng nghiêm trọng, chưởng môn cũng không muốn làm cho nội bộ phát sinh động tĩnh gì quá lớn.
Lý Nhiên xoa xoa mi tâm.
Việc này của Hợp Hoan Tông thật đúng là phức tạp.
Nếu như so sánh, vậy đám đệ tử và trưởng lão của U La Điện quả thật giống như ngốc bạch ngọt (*) vậy.
(*) 傻白甜: "Ngốc bạch ngọt" ý chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.
Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi.
- Vậy lần này bọn họ giết ngươi không thành, Hoan Hỉ lão tổ sẽ không trực tiếp ra tay đó chứ?
Đây chính là đại năng đỉnh cao của Độ Kiếp đó, tuyệt đối không dễ trêu vào đâu.
Chân mày thanh tú của Tần Như Yên hơi nhíu lại.
- Chắc là không đâu. Mấy vị trưởng lão khác cũng đều đang theo dõi lão ta mà. Nếu như lão ta chủ động xuất thủ, đó chính là trực tiếp trở mặt với chưởng môn. Hơn nữa chưởng môn cũng sắp xuất quan rồi, có nói thế nào thì lão ta cũng nên thu liễm một chút.
...
Hai người vừa nói vừa đi đến trước cửa tửu lâu.
Chưởng quầy nhìn thấy hai người diện mạo bất phàm, hắn vội vàng tiến ra nghênh đón, nụ cười cực kỳ xán lạn.
- Khách quan mời vào bên trong, hai vị nghỉ chân hay ở trọ?
Lý Nhiên ném một tấm ngân phiếu ra.
- Mở hai gian phòng hảo hạng.
Chưởng quỹ lắc đầu nói:
- Xin lỗi, cửa hàng nhỏ chỉ còn lại có một phòng cuối cùng thôi. Vậy thì một gian đi?
Lý Nhiên bất đắc dĩ nói:
- Thôi vậy, hay là cứ đổi tửu lâu khác đi.
Chưởng quầy cười nói:
- Khách quan không cần phiền phức như vậy. Hai ngày này có thương đội tiến vào trong thành, chắc chắn các tửu lâu khác cũng đã đầy phòng hết rồi, cũng chỉ có mỗi gian của ta vừa đúng lúc còn trống đây thôi.
Lý Nhiên nhíu mày.
Quả thật trên đường chen chúc người đi, cứ đi vài bước là có thể nhìn thấy một thương đội, đúng là lão bản này không hề nói bậy.
- Nhưng một gian phòng cũng thể chứa được hai người ở.
- Khụ khụ…
Lão bản hắng giọng một cái, sau đó cười híp mắt mà nói:
- Khách quan, giường ở đây của ta lớn lắm đó, đừng nói là hai người các ngươi, cho dù có tới thêm hai người nữa thì cũng có thể chứa được hết.
Lý Nhiên:
- ...
Lý Nhiên bất đắc dĩ che mặt.
- Cái ta nói tới cũng không phải vấn đề giường lớn hay nhỏ…
Tuy là quan hệ của hắn và Tần Như Yên cũng không tệ, nhưng dù sao thì cũng là cô nam quả nữ, cùng ở trong một gian phòng nói chung là cũng không tiện lắm.
Chính bản thân hắn thì không kiêng mặn nhạt gì cả, nhưng Tần Như Yên lại là một cô nương khuê các.
Hai người cũng không thể thật sự ngủ trên cùng một cái giường được chứ?
Tần Như Yên đỏ mặt cúi đầu, cắn môi không nói gì.
Chưởng quầy vò đầu nói:
- Vậy hai vị đây có còn cần gian phòng này nữa không?
- Thôi bỏ đi, chúng ta đi xem xét thêm một chút…
Lý Nhiên vừa muốn lắc đầu cự tuyệt, đúng lúc một người mặc trang phục tiêu sư đi đến, trong miệng cũng gào lên.
- Chưởng quầy, mở cho ta một gian phòng thượng hạng!
Chưởng quầy còn chưa lên tiếng thì Tần Như Yên đã ném ngân phiếu qua cho hắn.
- Bọn ta lấy gian này.
Lý Nhiên:
- Hả?
Khuôn mặt của Tần Như Yên đỏ hồng, lý trực khí tráng (*) mà nói:
(*) Lý trực khí tràng: lẽ thẳng khí hùng; cây ngay không sợ chết đứng; vàng thật không sợ lửa; có lý chẳng sợ
- Cứ lấy gian phòng này đi, dù sao thì hai người bọn ta cũng không thể ngủ đầu đường xó chợ được đúng không?
- Thật ra ta vẫn còn có Long Liễn…
- Không phải, ngươi không có.
- ...
Tần Như Yên quay đầu nói với chưởng quầy.
- Gian phòng này có sạch sẽ hay không?
Chưởng quầy nói:
- Tuyệt đối sạch sẽ, đệm giường cũng đều được đổi mới cả.
- Tốt.
Tần Như Yên gật đầu.
- Lại nấu một chút nước nóng rồi đưa lên cho bọn ta.
Chưởng quầy cười cười mà nói:
- Có ngay! Mời hai vị lên lầu.
Tần Như Yên liếc mắt nhìn Lý Nhiên rồi nhẹ giọng nói:
- Cũng chỉ là nghỉ ngơi một chút mà thôi, chắc là Lý Thánh Tử sẽ không để tâm đó chứ?
Lý Nhiên buồn cười nói:
- Tần Thánh Nữ đã không để ý, ta còn giả vờ cái gì nữa đây?
- Vậy mời, Lý Thánh Tử.
- Tần Thánh Nữ mời.
Hai người dối trá khách sáo một phen, sau đó đi tới gian phòng hảo hạng trên lầu hai.
Các thiết bị được lắp đặt bên trong gian phòng cũng không tệ. Mặc dù không tính là cực kỳ xa hoa, nhưng cũng sáng sủa sạch sẽ, cực kỳ rộng rãi.
Hơn nữa quả thật lão bản cũng không hề nói dối.
Cái giường này đúng là quá lớn.